"Mẹ,  cả, chị dâu, bên trong thì thôi đừng , đó là khu của Hạ Hạ. Bình thường em   thích ai  khu của , nếu em  , chắc sẽ  vui ."
Trần Tú Bình   họ  sâu  nữa nên đành  dối một chút.
Tuy nhiên,  vẻ cô  đ.á.n.h giá thấp sự cứng đầu của  ,   bà  thể từ bỏ ý định chỉ vì một câu  nhẹ nhàng của cô.
"Xem thì   , chúng  cũng chẳng lấy gì của nó."
"Không  nhà họ Thẩm nghĩ gì nữa, một đứa con gái, còn  cho nó hẳn một khu riêng, thật sự phí tiền."
Nói  bà kéo tay chị dâu của Trần Tú Bình   trong.
"Nhà con xây xong chắc tốn  ít tiền  nhỉ, Nhị Nha?"
Nhà  đẻ của Trần Tú Bình  bốn  chị em, một  cả và ba cô em gái. Cô là con gái thứ hai nên ở nhà  đẻ cô  gọi là Nhị Nha.
Mãi đến lúc cô chuẩn  lấy chồng, các bậc trưởng bối trong nhà mới đặt tên cho cô là Trần Tú Bình.
"Tốn bao nhiêu tiền thì con  rõ lắm, tất cả đều do cha  chồng con lo liệu."
"Đồ đạc mua về thì chủ yếu là Hạ Hạ lo, con chỉ  việc  bếp nấu nướng cho   thôi."
"Mày đúng là đồ đầu đất,  cơ hội mua đồ  như thế mà  bỏ qua."
"Khi còn ở nhà, cũng chẳng thấy mày giành việc nấu nướng, thế mà đến lúc  cơ hội kiếm lợi, mày   nấu cơm. Ngu gì ngu dữ ? Chẳng  tranh thủ gì cả."
Bà   đứa con gái thứ hai của , bực bội chọc mạnh  trán cô.
"Nếu như mày  mua,  căn nhà lớn thế , đồ đạc cần mua  ít, chẳng   thể bòn rút một chút tiền ? Cơ hội  như thế   mày phung phí!"
"Còn nữa, đồ đầu đất, hổm rày xây nhà cũng chẳng thấy mày về gọi  mày lên."
"Chỉ  ăn ngon uống sướng một ,    màng đến sự sống c.h.ế.t của cha  già, cái thứ đần độn hèn mạt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-266.html.]
Bà    trong hai tháng Thẩm gia xây nhà, những  đến giúp đều  ăn ngon,   mỗi bữa đều  thịt, còn  hẳn mấy miếng.
Nếu gọi con trai lớn của  đến giúp, chẳng  mỗi ngày ba bữa nó đều  ăn thịt ? Hơn nữa đôi khi còn  thể mang về một ít cho bà  và cả nhà ăn.
Kết quả, cái đứa con gái c.h.ế.t tiệt  đến về cũng  thèm về, thật đúng là con gái gả chồng như bát nước đổ , chẳng nghĩ gì đến nhà  đẻ.
Nghĩ đến đó, bà   càng tức  chịu nổi. Nếu   đang ở nhà họ Thẩm, bà   sớm dạy dỗ đứa con gái   lời  .
Trần Tú Bình    , cảm thấy  khó chịu.
Cô hiểu quá rõ tính cách của  trai . Cả ngày chỉ  ăn   ,  cha  nuông chiều đến mức  phân biệt  đông tây nam bắc.
Người mà đến cái ghế nhà  đổ còn chẳng buồn dựng lên,  mong chờ   đến giúp  việc ?
Cuối cùng  khi chẳng   việc gì, mà  ăn hết phần của  khác.
Cha  chồng đối xử với cô  như ,   cô  thể  những chuyện khiến họ khó chịu, khiến họ  buồn lòng?
Vì , ngay từ đầu cô  từng nghĩ đến chuyện  về nhà  đẻ gọi  đến giúp.
Dù  đó  chồng  đề nghị cô liệu  cần gọi  từ nhà  đẻ cô sang giúp , nhưng cô  từ chối ngay lập tức.
"Mẹ, cho dù con   mua thì cũng   quen  ai. Mấy thứ như gạch ngói ,    chắc  bán cho con nhanh như ."
Gạch ngói bây giờ  mua thì tiền   là điều quan trọng nhất mà cần   quen , nếu   lấy nhanh như  là chuyện gần như  thể.
"Mày  mua , chẳng lẽ  trai mày cũng  mua  chắc!"
"Đồ ăn cây táo, rào cây sung!"
Mẹ Trần Tú Bình - Lý Thúy Hoa tức giận lườm cô một cái. Ngay cả chị dâu cả là Vương Hạnh cũng  vui vẻ  cô, ánh mắt tràn đầy trách móc.
DTV
Như thể cô    chuyện gì tội  ghê gớm lắm.