"Hạ Hạ, hôm nay em sẽ chung giường chung gối với chị nhé-" Tần Huệ Huệ ôm lấy Thẩm Tri Hạ, phấn khích nhảy lên nhảy xuống.
Nghĩ đến sáng sớm thức dậy, chỉ cần đầu là thể thấy nhan sắc thần tiên của Hạ Hạ, cô thể kiềm chế sự phấn khích của .
Thật hét lên một tiếng " thật là vui quá !"
Thẩm Tri Hạ Tần Huệ Huệ mặt, khỏi đưa tay xoa trán, cảm thấy đau đầu.
Nhìn chị chẳng giống chút nào với hai mươi hai tuổi, trông thế nào cũng chỉ như mới mười hai, hơn .
"Được , , chị bình tĩnh chút nào." Nếu Thẩm Tri Hạ kiềm chế cô , e là cô sẽ chạy quanh thôn Vân Bình một vòng, thông báo cho cả thôn tối nay hai họ sẽ ngủ chung.
"Chị chỉ là quá vui thôi mà-" Tần Huệ Huệ lè lưỡi với Thẩm Tri Hạ.
Nhìn bàn vẫn còn nhiều xiên trái cây kẹo hồ lô, Thẩm Tri Hạ gọi Thẩm Tử Mặc ở ngoài sân .
"Tử Mặc, cháu cầm vài xiên kẹo hồ lô mang qua nhà trưởng thôn, cho Đại Đản và các bạn ăn , còn thì chia cho mấy đứa bạn chơi cùng cháu nhé."
Cô lấy tám xiên đưa cho Thẩm Tử Mặc.
Thẩm Tử Mặc mỗi tay cầm bốn xiên, nhanh chóng chạy khỏi nhà, hướng về phía nhà trưởng thôn.
Ở thời , trẻ con vùng nông thôn thường nuông chiều quá mức, việc gì chúng thì sẽ giao cho chúng .
Chứ như hiện đại, việc gì cũng do lớn trong nhà giúp.
Các xiên kẹo hồ lô đủ màu sắc tay Thẩm Tử Mặc nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều đứa trẻ trong thôn.
"Tử Mặc, Tử Mặc, cầm cái gì đấy? Sao trông thế?"
"Tử Mặc, cái đó ăn ? Có thể cho chúng tớ ăn thử chút ?"
"Nhìn ngon quá ."...
Được bao quanh bởi các bạn nhỏ, Thẩm Tử Mặc ngẩng đầu tự hào : "Đây là kẹo hồ lô trái cây do cô út tớ , ngon lắm luôn, giờ tớ mang sang nhà trưởng thôn cho Đại Đản ăn."
"Wow- tuyệt quá-"
"Tử Mặc sướng ghê, cô út nhiều món ngon thế."
"Ước gì con nhà ."
Mấy hôm chị Hạ Hạ hạt dẻ rang mật, bọn họ ăn xong về nhà còn l.i.ế.m tay dính mật mãi, ngọt lắm.
"Đương nhiên - cô út tớ là giỏi nhất, là cô út nhất đời." Nghe thấy khen cô út, Thẩm Tử Mặc thậm chí còn thấy vui hơn cả khi bản khen.
"Tớ tìm Đại Đản ở nhà trưởng thôn ."
"Cô út tớ bảo là lát nữa sẽ chia cho ăn chung."
"Bọn tớ cũng phần ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-87.html.]
"Tuyệt quá."
"Cảm ơn Tử Mặc."
DTV
"Tớ cùng đến nhà trưởng thôn nhé."
"Tớ cũng ."
"Tớ cũng ."...
Thế là Thẩm Tử Mặc dẫn theo nhóm bạn nhỏ đến nhà trưởng thôn.
Nhìn thấy một đám trẻ con lớn nhỏ kéo đến sân nhà , mắt trưởng thôn khỏi giật giật.
Lũ nhóc , kéo đến nhà ông?
"Ông trưởng thôn ơi, Tử Mặc mang kẹo hồ lô trái cây đến cho Đại Đản và các chị ăn."
Nghe thấy tiếng gọi, mấy đứa Đại Đản lập tức chạy khỏi nhà.
"Anh Đại Đản, cái là cho các đấy." Thẩm Tử Mặc đưa các xiên kẹo hồ lô trong tay qua.
Haha- mệt c.h.ế.t .
"Wow, quá !"
"Anh Tử Mặc, em phần ?" Tam Đản, chậm hơn bước Đại Đản, các xiên kẹo hồ lô trong tay Tử Mặc, nuốt nước bọt.
"Cô út là mỗi một xiên."
"Xong , về đây, chào ông trưởng thôn ạ." Trước khi về nhà, còn quên chào ông trưởng thôn một tiếng.
"Ồ- ăn kẹo hồ lô trái cây ở nhà Tử Mặc thôi nào-"
"Chạy nhanh nào-"
"Đến muộn khi ăn hết đấy."
Trưởng thôn chỉ thấy một nhóm trẻ con rầm rập chạy khỏi sân nhà .
Thậm chí mấy đứa cháu ông cũng chạy theo.
Nhìn thấy Tứ Nựu nhỏ xíu bên cạnh, một tay cầm xiên kẹo hồ lô, chân ngắn tí tẹo, sắp chạy khỏi cổng, ông nhanh tay bế cô bé lên.
"Tiểu nha đầu cháu cần , lỡ ngã dọc đường thì , ở nhà chơi với ông ."
"Không, , , trai." Tứ Nựu trong lòng trưởng thôn ngừng vùng vẫy, tay nhỏ vẫn chỉ về phía các trai chạy .
trưởng thôn vẫn bế cô bé trong nhà thương tiếc.