Bách Tuế quen thuộc trong núi sâu, lúc nó xuyên qua đặt chân ở trong núi sâu, lanh quanh hai ngày mới tìm chủ nhân, Đường Niệm Niệm bảo nó đuổi lợn rừng, cô thì ở bên ngoài trông coi.
Nửa giờ , một trận đất rung núi chuyển, Bách Tuế chạy như bay, trốn đến lưng Đường Niệm Niệm.
Lập tức, bụi đất tung bay, mười mấy con lợn rừng chạy tới.
Con lợn rừng dẫn đường chí ít ba trăm cân, mặt xanh nanh vàng, dữ tợn hung ác, mấy con đằng cũng mập, khí thế chạy như thiên quân vạn mã, núi cũng chấn động.
"Mi gì bọn chúng?"
Đường Niệm Niệm tức hổn hển hỏi, mau chóng lấy tàng đao , bên trong gian của cô còn s.ú.n.g ngắn nhưng dám dùng, nếu dùng thì chỉ sợ sẽ xem như đặc vụ mà bắt .
Đối mặt với mười mấy con lợn rừng hung tàn, bắp chân của Đường Niệm Niệm cũng chút run run, cô chỉ bảo Bách Tuế đuổi ba bốn con, cái con ch.ó thế mà đuổi đến một đám.
"Gâu... Ông đây chỉ thọc nhẹ đ.í.t nó thôi, con lợn hẹp hòi, đẳng cấp!"
Bách Tuế hậm hực trả lời, lúc nó qua, bọn lợn rừng đang ăn cỏ ở bãi cỏ, nó nhận con lợn rừng đầu đàn, là con vài ngày từng xảy mâu thuẫn với nó, nó liền lặng lẽ qua, dùng móng cào đ.í.t lợn rừng một cái.
Chỉ dùng một chút xíu lực, như gãi ngứa mà thôi, thế mà con lợn quá hẹp hòi, thế mà cùng nó quyết một trận sống còn.
"Mi cái đồ chó hoang!"
Đường Niệm Niệm tức giận đến mắng to, cái gì mà nhẹ nhàng thọc một cái, con ch.ó khẳng định là móc đ.í.t lợn.
Cũng học chiêu bỉ ổi từ chỗ nào.
Bách Tuế xem thường, nó vốn chính là đồ chó hoang mà.
Đường Niệm Niệm cầm tàng đao c.h.é.m con heo đầu đàn, cạch một tiếng, tay chấn động tới tê rần, da lợn rừng cứng như sắt, đao bình thường căn bản c.h.é.m nổi, nhất là chọc mắt hoặc là bụng.
Nếu là ba bốn con lợn rừng, Đường Niệm Niệm còn thể nhẹ nhàng đối phó, mười mấy con vây quanh, cô quả thật dám nghĩ tiếp!
Bị lợn rừng đ.â.m mấy , sọ não Đường Niệm Niệm như nổ tung, nhưng cũng nghĩ một biện pháp .
"Thu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-100.html.]
Đường Niệm Niệm vận đủ ý niệm, kêu lên một tiếng với đám lợn rừng, trong đầu đau đớn giống như là bỗng nhiên rút cạn m.á.u trong đầu, mắt tối sầm , tê liệt mặt đất.
Một đám lợn rừng biến mất, bọn chúng xuất hiện ở bên trong gian, mê mang mà cảnh lạ lẫm.
Đường Niệm Niệm là Bách Tuế l.i.ế.m tỉnh, tách tách... Tiếng nước bọt quen thuộc khiến cô nhanh chóng tỉnh .
Tận thế, mỗi cô chiến đấu hôn mê, đều là Bách Tuế l.i.ế.m cô tỉnh .
"Gâu... Không c.h.ế.t thì dậy!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Bách Tuế nhẹ nhàng thở , chuyện khó như đây.
Đường Niệm Niệm động, cô còn khí lực, nãy suýt chút nữa thì mạng nhỏ của cô còn .
"Cho dựa một lát!"
Đường Niệm Niệm thanh âm suy yếu, Bách Tuế dịch tới, cô tựa ở bên lớp lông ấm áp, cực kỳ thoải mái.
Một giờ trôi qua, Đường Niệm Niệm mới khôi phục khí lực, dùng ý niệm tuần tra gian, đám lợn rừng lặng yên ở trong gian, lệ khí cũng mất.
Cô phát hiện, phàm là động vật tiến gian của cô đều sẽ tự động xem cô là chủ nhân, dễ quản lý.
"Mổ lợn thôi!"
Đường Niệm Niệm bật dậy.
Cô từ bên trong gian đem một con lợn rừng nặng hai ba trăm cân, một đao chọc cổ, m.á.u liền chảy .
Con lợn rừng qua đường sáng, hơn nữa phân cho trong thôn một chút thịt, Đường Thôn quy định, mấy con mồi nhỏ như thỏ rừng gà rừng, thôn dân thể tự ăn một , nhưng dã thú cỡ lớn như lợn rừng thì bất kể là ai săn đều chia cho cả thôn cùng hưởng.
Hơn nữa cũng ai có thể một săn lợn rừng, ngay cả ông cụ Đường Thanh Sơn cũng kêu mấy thanh niên trai tráng cùng săn mới thể săn một con lợn rừng.
Mỗi chia thịt heo, nhà họ Đường chia nhiều nhất, bởi vì Đường Thanh Sơn săn lợn rừng nên công lao lớn nhất.
Bách Tuế chạy về thôn, Đường Niệm Niệm bảo nó gọi đến khiêng lợn, một cô cũng thể khiêng nổi, nhưng gian .
Bởi vì cô lười!