"Con ăn ít một chút, hiện tại     ăn, vẫn thèm thuồng cứ như khi còn bé thế, cẩn thận bỏ ăn cơm!"
Bà cụ Đường thấy cô  ăn hai khoanh  còn  ăn,  nhịn   dông dài, bởi vì khi còn bé Đường Niệm Niệm ăn vụng bánh gạo    , lỡ ăn nhiều, nửa đêm đau bụng còn sốt cao, bác sĩ  đừng ăn nữa,  chích thuốc mấy ngày mới khỏe.
"Bà nội, con  ăn bánh bột nếp lăn mè đường, khỏa đậu nành phấn cùng đường đỏ,  đánh  đến nhu chít chít, ăn cực kỳ ngon."
Đường Niệm Niệm đột nhiên thèm bánh bột nếp lăn mè đường , thật    cô  thích ăn, mặc dù đều là thực phẩm  từ gạo nếp, nhưng cô càng thích ăn bánh gạo,  quá thích ăn bánh bột nếp lăn mè đường.
Vân Mộng Hạ Vũ
 bây giờ cô cực kỳ  ăn, thèm tới mức chảy nước miếng, nóng lòng  ăn.
Tết sẽ  bánh bột nếp lăn mè đường.
Gói gọn bên trong là đậu sên hoặc là đường đỏ, ăn  ngon
“Ăn đòn con   ăn ?"
Bà cụ Đường tức giận trừng mắt ,  hai mươi hai , còn thèm ăn giống như con nít.
Đường Niệm Niệm nhếch miệng, hậm hực  gặm bánh gạo, nhưng bánh gạo vẫn  đưa  trong miệng   bà cụ Đường cướp .
"Món  ăn  là bỏ ăn, con hồi còn bé  sốt, đau bụng nửa đêm quên  ? Đã lớn ngần   mà còn cái gì cũng  hiểu, đều là Tiểu Thẩm chiều quen!"
Bà cụ Đường giống như là con đập  mở,  liên miên lải nhải mãi  dứt, tư tưởng trung tâm là Đường Niệm Niệm  chịu sinh con.
Đường Niệm Niệm buồn bực che lỗ tai, ngửa đầu  trời,  là  ngoài  dạo?
Cuộc sống thế   thể sống tiếp  nữa.
"Bà nội, chú út  tìm   yêu ?"
Đường Niệm Niệm nghĩ một lát, quyết định vẫn dùng kế dẫn lửa cháy lan , cô thực sự    cửa.
Trước    ngoài cũng là vì  việc, hiện tại cô  về hưu, chỗ nào cũng chẳng  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-1013.html.]
"Nó tìm cái rắm,  ba mươi  còn độc , trong thôn cùng tuổi với nó, con cái  học cấp hai . Bọn con đứa lớn đứa nhỏ đều  học theo  , lớn  chịu kết hôn, nhỏ kết hôn  chịu sinh,  đầu viếng mồ mả cho ông nội con, bà bảo ông   dạy dỗ bọn con!"
Oán niệm của bà cụ Đường sâu hơn, con trai út thì từ lúc yêu đương với Kiều An Na đó thì   yêu ai nữa, bảo    xem mắt cũng  chịu. Nếu bà  càm ràm  nhiều, cái thằng ranh con  sẽ chạy tới từ nam chí bắc, nhà cũng  về, gọi điện thoại hỏi thì là bận.
Còn  con bé ,    học  sinh con  thể hiểu, hiện tại   nghiệp, suốt ngày cũng   chuyện gì , còn  chịu sinh, một đứa hai đứa đều   lời, tức c.h.ế.t bà .
"Bà nội, ông nội của con nhất định  thúc giục mãi thế  giống bà !”
Đường Niệm Niệm   lòng tin với ông cụ, bởi vì lúc ông cụ còn sống  thường xuyên  con cháu tự  phúc của con cháu, nuôi lớn bọn trẻ nên  là , cái khác  thứ tùy duyên.
Bà cụ Đường hung hăng trừng mắt , hậm hực  nhà.
Chưa tới một lát, bà   mang một tấm chăn , nhẹ vung tay đắp lên  Đường Niệm Niệm, tức giận : "Đã lớn tần ngần thế  mà lạnh nóng cũng  ,   cũng   đắp thêm cái chăn."
Cái chăn  che kín mặt mũi của Đường Niệm Niệm, cô kéo tấm chăn xuống, nhỏ giọng : "Có mặt trời !"
"Mặt trời  gay gắt hơn nữa cũng  bằng gió to,  thấy gió đang thổi vù vù đây ?”
Bà cụ Đường   mạnh khỏe như  đây, thậm chí còn khỏe hơn những năm qua.
Đường Niệm Niệm hậm hực  đầu , cô lười sửa chữa  “bà nhỏ”, nhà ai  thể  thấy gió?
"Con  liên hệ trường trung học cơ sở cho Cửu Cân, để nó ăn xong tết sẽ đến thành phố Thượng Hải học!"
Đường Niệm Niệm ngáp một cái, buồn ngủ nhập nhèm.
Bây giờ Cửu Cân đang học lớp bảy ở  trấn, ở ký túc xá, cuối tuần mới về nhà, trung học cơ sở Đường Niệm Niệm  liên hệ cách quân đội  xa,  thể về nhà mỗi ngày, hơn nữa chất lượng dạy học bên  khẳng định  hơn học trong trấn.
"Tiểu Thẩm  thế nào?"
Đương nhiên bà cụ Đường vui lòng để cháu gái đến thành phố lớn học tập, nhưng bà  lo lắng Thẩm Kiêu sẽ  ý kiến.
"Anh   con hết.”
Đường Niệm Niệm  ngáp một cái, nước mắt ầng ầng, cô vẫn nhớ bánh bột nếp lăn mè đường,  nhịn   nhắc tới: "Bà nội, bảo chú hai lấy cái cối giã  bánh bột nếp lăn mè đường !"