Nói xong cô ngủ ngay, lời bà cụ Đường nói cô    thấy.
"Đứa nhỏ   ngủ là ngủ, vẫn vô tư lự y như hồi còn bé.”
Bà cụ Đường tức giận  một câu,  nhà lấy thêm chăn, đắp kín  cháu gái.
"Thím, chắc   Niệm Niệm   nhỉ?"
Thím Trương  một suy đoán to gan.
Bà cụ Đường đang   nhà, kích động suýt chút  vấp cánh cửa ngã, bà  bắt lấy cánh tay Thím Trương, kéo  phòng hỏi chuyện.
"Mấy hôm nay Niệm Niệm luôn luôn mệt rã rời, một ngày  hơn nửa ngày là đang ngủ, coi bộ là  .”  thím Trương  nắm chắc cho lắm, dù    Đường Niệm Niệm cũng lười, một ngày   nửa ngày.
"Cái   tính, bình thường con bé đó  ."
Bà cụ Đường  chút thất vọng, lý do   đủ sức thuyết phục.
"Cô  còn thèm ăn, mỗi ngày nhắc tới đồ ăn ngon." Thím Trương  nghĩ tới một lý do.
"Nó  ngày nào  thèm ăn?"
Bà cụ Đường trợn trắng mắt, thèm ăn từ nhỏ đến lớn, đầu chỉ nghĩ tới ăn ngon.
"Tiểu Trương, cô suy nghĩ  một chút, còn  gì khác thường?" Bà cụ Đường  từ bỏ ý định hỏi.
"Không ."
Thím Trương lắc đầu, phát hiện của bà  chỉ  hai điểm , nhưng đều  bà cụ Đường phản bác.
Bà cụ Đường càng thất vọng hơn, bà  còn tưởng rằng  thể  bà cố nội  chứ.
"Thím,  cảm thấy là  ,   Niệm Niệm  thích ăn chả giò chiên ngọt, hai ngày  còn bảo con , cô  ăn  ít, còn  sườn xào chua ngọt và cá chiên chua ngọt,   cô  cũng  thích ăn, trong  thời gian  cứ bảo con , khẩu vị cũng  đổi,     thì là cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-1014.html.]
Thím Trương  nghĩ tới lý do hợp lý khác, khẩu vị của phụ nữ  thai  khác bình thường,  nhiều món    thích ăn,  khi mang thai đặc biệt thích ăn, gần đây Đường Niệm Niệm chính là như .
Vân Mộng Hạ Vũ
Mắt bà cụ Đường đột nhiên sáng lên, dùng sức vỗ đùi, vui vẻ : "Trước  con bé   ăn bánh bột nếp lăn mè đường!"
"Cái  đúng, khẳng định là  !"
Thím Trương cũng vỗ mạnh đùi, vui vô cùng.
"  gọi điện thoại, bảo Mãn Ngân lấy cối giã tới đây!”
Bà cụ Đường phóng  gọi điện thoại như gió,  bánh bột nếp lăn mè đường mặc dù phiền phức, nhưng đây là chắt trai của bà   ăn,  phiền phức hơn nữa  .
Đường Mãn Đồng đang  công tác ở bên ngoài, mấy  Đường Kiến Quốc và Đường Kiến Thụ đều đang  học, Đường Thôn chỉ  Đường Mãn Ngân và Đường Mãn Kim ở đó, bà cụ Đường gọi  điện thoại trong xưởng, hiện tại Đường Mãn Ngân là chủ nhiệm phân xưởng trong xưởng.
"Mãn Ngân, con lấy cối giã trong   , còn  lồng hấp, gạo nếp, đậu nành, trong lúc nhất thời   nhớ nổi, con  hỏi Trân Châu, bảo nó chuẩn  đầy đủ đồ  bánh bột nếp lăn mè đường , con lái xe đưa đến!" Bà cụ Đường phân phó .
"Mẹ,     mang bánh gạo qua ? Sao    bánh bột nếp lăn mè đường ? Trong xưởng  bận rộn, con  gì lái !" Đường Mãn Ngân   đưa qua, ông  còn bận coi chừng xưởng  mà.
"Bảo con mang qua thì mang qua gì,   nhảm nhiều như ? Trong xưởng bận rộn hơn nữa cũng  cần con tự   việc, con sắp xếp  thỏa công việc ,  đó  chứ  gì khó khăn ?”
Bà cụ Đường nổi quạu , mắng con trai hai  kịp vuốt mặt.
Bà      quan tâm nhà máy,   bà  còn coi quản phân xưởng quạt đan cỏ lúa mì cơ mà,  gì   Đường Mãn Ngân là lười đưa đồ.
"Con nhanh lên, ngày mai  , Niệm Niệm đang chờ ăn."
"Niệm niệm  ăn bánh bột nếp lăn mè đường? Không  nó  thích ăn ?"
Đường Mãn Ngân cảm thấy kỳ quái, ông  nhớ con bé  khi còn bé  thích ăn bánh bột nếp lăn mè đường, chỉ thích ăn bánh gạo.
"Hiện tại thích ăn   ư? Sao con  nhảm nhiều , mau mau đưa tới!"
Bà cụ Đường    chuyện nghi   thai, hiện tại vẫn  xác định,  thể để lộ .