Đường Mãn Ngân hậm hực lui qua bên cạnh, mỗi ông khen ngợi Trân Châu thì đều chửi ông một , rõ ràng ông chuyện gì, nhưng vẫn mắng vô duyên vô cớ, thật thiên lý.
"Bà nội, bà ăn đòn ?"
Đường Niệm Niệm chút thụ sủng nhược kinh, cô còn tưởng rằng bà nội của cô chịu cơ đấy, ngờ hôm nay vọng động tứ phương bánh bột nếp lăn mè đường.
Quả nhiên bà nội của cô vẫn yêu cô, chỉ là mồm độc mà thôi.
"Thế ăn !"
Bà cụ Đường trừng mắt , hùng hổ hấp gạo nếp.
Tuyên Trân Châu ngâm chừng trăm cân gạo nếp, bà cụ Đường và thím Trương hấp một lồng xôi nếp nóng hôi hổi, đổ hết tất cả xôi nếp trong cối giã, đó bắt đầu đánh.
Thật bánh gạo cũng như , khi máy móc đời, bánh gạo sẽ thủ công, cực kỳ tốn sức. Lúc giã bánh gạo gọi hơn mười mấy thanh niên trai tráng, một đập, một trở mặt cho bánh gạo bên trong cối giã, đập bánh gạo cực kỳ phí sức, phiên đập, một hai sẽ chịu đựng nổi.
Buổi chiều Thẩm Kiêu chuyện gì , còn gọi thêm mấy đến hỗ trợ. Bộ đội là nơi bao giờ thiếu sức lao động cường tráng, cơ bắp , sức lực cuồn cuộn.
Tham mưu trưởng Nghiêm ở sát vách cũng tham gia, mười mấy sĩ quan ở trong sân, Đường Mãn Ngân thấy thế thì chút run chân, đời ông từng thấy nhiều cán bộ như , tổ tông thật hiển linh.
"Món giống như bánh gạo ở quê , mỗi dịp tết đến nhà sẽ giã bánh gạo!"
Sĩ quan đang chuyện động tác giã bánh gạo đặc biệt thuần thục, ở quê cũng là tay giã bánh gạo thiện nghệ.
"Giã ngon thì ăn nhiều chút, xem xem bánh gạo của giống với quê của ?" bà cụ Đường .
"Được!"
Mọi trăm miệng một lời, cởi áo khoác dày, chỉ mặc chiếc áo lót, cả đám đều sức lực vô tận, hiệu suất giã bánh gạo kinh , hơn nữa những khác cũng tin chạy tới. Sân nhà của nhà họ Thẩm chật như nêm cối, dứt khoát dời ngoài, xếp hàng đánh bánh gạo, cảm nhận bầu khí tết sớm.
Bánh gạo giã xong, bà cụ Đường nắn thành hình cái chén, đó nhồi nhân đậu sên hoặc là đường mật, đó xoa thành hình tròn, tiếp đó lăn với bột đậu nành xào chín, thế là một viên bánh bột nếp lăn mè đường ngọt ngào, mềm dẻo.
Cũng thể gói thêm nhân, khi cắt thành viên hình vuông thì rắc bột đậu nành lên hai mặt, ở giữa kẹp thêm đường đỏ, ăn giống như bánh mì kẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-1016.html.]
Bánh bột nếp lăn mè đường khi nguội sẽ trở nên cứng ngắc, dùng dầu chiên hai mặt một lát, mùi vị cũng cực kỳ ngon.
Bà cụ Đường xong bánh bột nếp lăn mè đường, đưa cho cháu gái ăn , đó phân cho , mỗi đều nếm thử khí tết.
"Ngon thật, giống như đúc hương vị quê cháu!"
"Quê bỏ bột đậu nành và đường đỏ đậu sên, gọi bánh nếp giã, khi nguội sẽ ngâm trong nước, lúc ăn vớt , nướng lên ăn, hoặc là chiên ăn.”
"Quê gọi là bánh giầy, giống với bánh nếp giã của như đúc.”
Tất cả tràn đầy phấn khởi thảo luận bánh gạo nếp quê, cách đều khác mấy, chỉ là cách gọi khác .
Chừng trăm cân gạo nếp chỉ một buổi chiều giã xong, ngoại trừ chừa một chút cho nhà ăn, còn bà cụ Đường chia cho bên ngoài, từng nhà khu gia thuộc đều chia.
Đường Niệm Niệm ăn mấy viên bánh bột nếp lăn mè đường, cuối cùng thèm.
Sáng hôm , Đường Mãn Ngân lái xe trở về, còn mang theo Đường Cửu Cân, lúc trở về khéo đụng tới Nghiêm Trung Kiệt đạp xe họ. Cậu bé chống một chân xuống đất, trông chút cà lơ phất phơ, còn chút du côn.
"Em cao hơn đấy nhé, nếu sẽ vượt qua bài kiểm tra sức khoẻ của trường quân đội!"
Nghiêm Trung Kiệt cố ý ghẹo Cửu Cân, thật hiện tại Cửu Cân cũng lùn, cô bé cao hơn nhiều đồng lứa .
"Em nhất định thể thi đậu trường quân đội, cứ chờ xem!"
Cửu Cân tức giận phồng má, tên thật là chọc ghét.
"Được, chờ!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghiêm Trung Kiệt híp mắt vẫy tay, đạp xe .
Sang năm thi nghiệp trung học phổ thông, nếu gì bất ngờ xảy hẳn là thể thi đậu trường quân đội. Hiện tại con bé mới lớp bảy, chờ nghiệp mới thi đại học, đáng tiếc, nếu thể học chung một trường với con bé , mỗi ngày đều chơi đùa thì thú vị bao.
Nghiêm Trung Kiệt tiếc nuối lắc đầu, trong lòng nghĩ, là lưu ban một lớp?
Ý nghĩ chỉ lóe lên một cái tiêu diệt, nếu là thật sự lưu ban, khẳng định là con bé Đường Cửu Cân sẽ chế giễu , chịu nổi việc mất mặt đó.