Đến khi Đường Niệm Niệm tỉnh  thì  là ngày hôm , cô  tiếng  của ba đứa trẻ đánh thức, bà cụ Đường và thím Trương đang cho ba đứa bé ăn sữa bột, Thẩm Kiêu đang trông ở bên giường, thấy cô tỉnh  thì lập tức bưng canh cá nóng hổi đến.
Canh cá diếc là do thím Trương hầm,  cho  bình giữ nhiệt, lúc đổ  vẫn còn bốc khói, nước canh màu trắng đục trông  ngon miệng.
Sinh con là việc tiêu tốn thể lực, Đường Niệm Niệm  đói tới mức n.g.ự.c dán  lưng từ lâu , cô để Thẩm Kiêu đỡ   dậy, lưng tựa lên gối  uống canh cá từ tay Thẩm Kiêu.
“Không bỏ muối ?” Đường Niệm Niệm uống một ngụm to, suýt chút nữa  ói hết  ngoài, canh cá mà  cho muối thì chả khác gì dầu gan cá cả, mùi tanh càng nồng hơn, cô  nuốt .
“Cho một chút, đang trong thời gian ở cữ  thể ăn quá nhiều muối.” Thím Trương giải thích.
“Cháu bịt mũi   ngửi thấy gì,  đừng nếm kỹ là .” Bà cụ Đường đưa  ý kiến, khi  bà  ở cữ cũng uống canh cá và canh móng giò như thế.
Đường Niệm Niệm buồn bực bịt mũi , một  uống hết bát canh, trong miệng cô  là mùi tanh nên vội vàng uống hớp nước súc miệng.
“Oe…”
Tiếng  của đứa trẻ lanh lảnh vô cùng, cả cái phòng bệnh cũng  thể  thấy ,  ngay  đó   một tiếng  khác vang lên, cũng hừng hực ầm ĩ như thế,     là  một cái cổ họng .
Qua một lúc ,  tiếng  rì rì vang lên, âm thanh nhỏ hơn hai cái   nhiều, nó rầm rì khe khẽ.
Đường Niệm Niệm   là  tiếng  rì rì  chắc chắn là thằng ba, lúc ở trong bụng rầm rì,  khi  ngoài vẫn rầm rì, cả cô và Thẩm Kiêu đều  cái tính hùng hùng hổ hổ,   sinh  cái đứa kề cà ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-1019.html.]
Đột biến gen ?
“Cái giọng  thật đấy, bác sĩ cũng  mấy thằng nhóc nhà  khỏe khoắn lắm, trông  giống sinh ba.”
Bà cụ Đường bế thằng cả lên, vươn tay  sờ lên m.ô.n.g nó  cởi tã  một cách thành thạo, bà cụ mỉm  : “Cụ  bỉm cho con nhé, đói  nào,  bỉm xong  cụ pha sữa bột cho con!”
Thím Trương  lượt bế thằng hai và thằng ba lên, đều tè  cả , ba thằng nhóc  gì cũng theo sát thằng cả, đến cả ị đái cũng dí theo.
Đường Niệm Niệm uống canh cá xong thì buổi chiều  sữa, cô bèn cho ba đứa bé uống sữa, lúc  đây cô mới  cảm giác  , lúc bọn trẻ ở trong lòng cô  sức b.ú sữa, trán toát bồ mô, b.ú tới nỗi phát  tiếng ừng ực, thì cảm giác trong lòng cô vô cùng thần kỳ.
Có lẽ cảm giác  chính là tình !
Khi  Đường Niệm Niệm  quá hiểu những từ liên quan đến tình , ví dụ như khi con cái gặp  nguy hiểm thì    sẽ lao lên chắn đỡ cho con  hề do dự.
Lúc  cô  thấy những lời  cô sẽ  cho là đúng, cô còn  từng nghĩ rằng nếu như cô   thì  lẽ sẽ  vô tư như , cô sẽ cố gắng nuôi dạy con cái nhưng bảo cô hy sinh bản  để đổi lấy mạng sống của con thì  lẽ cô   .
 bây giờ cô thật sự    , khi ôm con b.ú sữa cô bỗng hiểu thấu  câu  .
Tình mẫu tử sẽ  cân nhắc  lợi mà là một loại hành vi trong vô thức, nếu như    hại ba đứa con của cô thì cô cũng sẽ bảo vệ chúng bằng cả tính mạng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sữa của Đường Niệm Niệm  đủ cho ba đứa con, nên vẫn  bổ sung thêm sữa bột, chỉ  một ngày mà ba đứa trẻ  lớn lên nhiều, mặt  còn nhăn nhó nữa, trông xinh xắn hơn nhiều.
Chỉ là ba đứa trẻ đều nhỏ con hơn so với những đứa bé bình thường một chút, thằng cả là nặng nhất cũng chỉ  2 kg tám lạng, thằng hai là hai cân hai lạng, thằng ba hai cân, nhưng bác sĩ  ba đứa nhóc đều vô cùng khỏe mạnh,   bệnh tật bẩm sinh nào.