"Ăn no !"
Thẩm Trì vỗ bụng nhỏ, tỏ ý  bé  ăn no nê.
"Trước    ăn ba chén ?" Đường Niệm Niệm khẽ nhíu mày.
Đứa bé đột nhiên ăn ít,  khả năng là  bệnh , đây là bà nội cô .
"Buổi tối ăn no bảy phần, !"
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Trì ngoan ngoãn trả lời,  bé  học  là ban đêm  thể ăn quá no bụng, no bảy phần mới phù hợp dưỡng sinh.
"Người lớn mới ăn no bảy phần, con nít  ăn no bụng,  ăn thêm một chén !"
Đường Niệm Niệm dở  dở , nhẹ nhàng cốc đầu con trai út, thật là  từng gặp đứa trẻ nào yêu dưỡng sinh như thế,  hổ là cô sinh,   đường thường.
"Dạ !"
Thẩm Trì vui sướng  xới cơm, trách  bé  sách  cẩn thận, về   bé  thể ăn cơm no,  thật, no bảy phần   khó, đói bụng thật khó chịu.
Cậu nhóc chân ngắn bước nhỏ, vui sướng  phòng bếp bới thêm một chén cơm nữa, đổ chút nước thịt kho tàu  trong cơm,  đó gắp thêm ba miếng thịt kho tàu mỡ nạc  đủ,  đó gắp thêm chút rau,  đó cầm muỗng trộn đều đồ ăn và cơm, đút một muỗng cơm  trộn  trong miệng, hai má  phồng lên, ăn vô cùng ngon miệng.
"Các con  học tập em trai, xưa nay Thẩm Trì ăn rau  dùng cha nhắc."
Thẩm Kiêu thừa cơ giáo dục đứa lớn đứa hai, hễ là đồ  ích cho sức khỏe, con trai út sẽ thực thi cực kỳ tích cực, xưa nay  cần  và Niệm Niệm quan tâm.
"Con với em Nhan đánh quyền buổi sáng cũng  giờ  dùng cha nhắc!"
Thẩm Lương  lẽ thẳng khí hùng,  bé với em gái sáu giờ sáng là thức dậy đúng giờ,  sân đánh quyền, Thẩm Trì thì luôn   ỳ, còn bảo là rùa đen cũng là bởi vì  thích hoạt động mới  thể sống thật lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-1026.html.]
"Cha, chẳng ai  mỹ, mỗi  đều  ưu điểm và khuyết điểm, cha  thể yêu cầu bọn con    mỹ!" Thẩm Nhan  năng  lý  cứ  lý lẽ với cha cô bé, còn đưa  ví dụ.
"Cha, cha  thích ăn rau, còn yêu cầu con với  cả ăn, cha   tấm gương !"
"Còn , bác sĩ  ăn đồ ngọt nhiều  , cha ăn mỗi ngày, còn  cho con với em Nhan ăn!"
Thẩm Lương cũng đưa  ví dụ, hai  em gái kẻ xướng  hoạ, khiến mặt Thẩm Kiêu càng đen hơn.
Đường Niệm Niệm cúi đầu xuống, suýt chút   tiếng, hai đứa bé  thú vị quá  mất.
"Tiểu Đường đang dùng cơm  em? Phó quân trưởng Thẩm cũng ở đây hả!"
Một chị dâu gọi ở cửa sân, trong tay cầm theo cái làn xách, trong làn xách là một quả bí rợ lớn vàng óng.
Ba đứa bé  thấy bí, ánh mắt lấp lóe, rụt đầu  ngoan ngoãn ăn cơm, Đường Niệm Niệm  bọn trẻ một cái,   ngoài.
"Có  mấy đứa nhà em  gây chuyện   ?"
Đường Niệm Niệm đoán   thể là ba đứa ranh con  gây họa cho bí của chị dâu  trồng .
Đợt , ba đứa ranh con  say mê học nã cao su, dẫn theo mấy đứa nhỏ khu gia thuộc quậy phá,   nhiều cửa sổ gặp tai vạ, cô  bồi thường  ít tiền.
"Trẻ nhỏ nghịch ngợm chút cũng   gì, chỉ là   một tiếng với em, bảo mấy đứa Thẩm Lương về  đừng  đại tiện trong trái bí rợ, buổi tối chị dự định ăn bí rợ, mở  thì quá buồn nôn."
Chị dâu đưa cái làn xách sang, Đường Niệm Niệm  thấy bí rợ  cắt một nửa, bên trong bốc mùi thối hoắc, tức giận cắn chặt răng.
Đám ranh con  thế mà   chuyện thất đức ,  đầu sẽ đập nát cái m.ô.n.g bọn nó!
"Tiểu Đường em đừng nóng giận, chị chỉ là đến  mấy câu, đừng đánh trẻ con, bọn trẻ nào cũng thích quậy phá. Trái bí rợ  cũng  đáng là bao, chị rửa  cắt cho gà ăn, em tuyệt đối đừng đánh trẻ con!"
Chị dâu    lửa giận của Đường Niệm Niệm tăng vọt, vội  mấy lời xoa dịu. Mấy đứa trẻ trong đại viện quân đội đều khỏe mạnh, biện pháp nghịch ngợm gây sự ngay cả  lớn cũng  nghĩ  , nhưng tất cả trẻ con của khu gia thuộc cộng  cũng  nghịch bằng ba đứa nhà phó quân trưởng Thẩm.