“Có lẽ là  quen .”
Hách Ngọc Khiết mỉm , trong lòng  càng  dám khinh thường Đường Niệm Niệm, ông cụ bảo vệ là cha của xưởng trưởng cũ, khi xưởng trưởng cũ thăng chức bộ dệt, ông cụ  gần như  ngang trong nhà máy thì xưởng trưởng cũng  kính trọng ông  vài phần.
Cô đoán cha  của Đường Niệm Niệm   thể  việc ở bộ dệt, nếu  ông cụ cũng   thái độ như .
Dương Hiểu Hồng  lái xe, nhà cô   trong khu nhà của nhà máy sợi bông, ở bên  đường, nhưng bây giờ cô    về nhà,   công viên giải sầu, suy nghĩ về cuộc sống tương lai.
“Dương Hiểu Hồng!’
Đường Niệm Niệm xuất hiện phía  cô  giống như hồn ma, dọa cô gái giật .
Cô  đột nhiên xoay , khi thấy rõ là Đường Niệm Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ n.g.ự.c  tức giận : “Cô dọa c.h.ế.t   đấy!”
“Cô nhát gan quá.”
Đường Niệm Niệm   khó hiểu, ban ngày ban mặt,  đường còn  nhiều  qua  như , sợ cái gì chứ.
“Cô đột nhiên xuất hiện phía  lưng ,  bất ngờ kêu như , ai cũng  dọa cả, cô  chuyện gì ?”
Dương Hiểu Hồng tuyệt đối  thừa nhận bản  nhát gan, cô  chỉ là  giật  nên sợ hãi mà thôi.
Lúc cô  ở một   đột nhiên   lên tiếng, cô  sẽ  phản ứng  lớn, nhưng cô  dám  một  ngoài đường  ban đêm, cũng  nhát gan.
“Qua bên  !”
Đường Niệm Niệm chỉ về phía bên đường, bọn họ đang  giữa lối  bộ, chặn đường  khác.
Dương Hiểu Hồng  hiểu mục đích của cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn  theo.
“  bán công việc , cô   mua ?”
Đường Niệm Niệm  thẳng  vấn đề.
Dương Hiểu Hồng nhất thời  phản ứng  ,   sững sờ, còn hỏi : “Mua cái gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Công việc văn phòng tại nhà máy sợi bông  hai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-119.html.]
Dương Hiểu Hồng cuối cùng cũng định thần , vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Không  cô  mới thi đậu ? Đây chính là công việc văn phòng đấy,  cô   bán?”
Công việc văn phòng tại nhà máy sợi bông,  bao nhiêu  mơ ước  , Đường Niệm Niệm   thi đậu  còn  bán , não  úng nước ?
“Vị hôn phu  liệt giường.”
Đường Niệm Niệm lạnh lùng   một lý do, trong lòng bổ sung thêm từ ‘cũ’.
Vị hôn phu cũ  liệt giường, lý do  hẳn là  thể thuyết phục  khác.
Dương Hiểu Hồng đỏ mắt, vẻ mặt trở nên đồng tình, đồng thời còn tưởng tượng   nhiều cảnh, Đường Niệm Niệm là một cô gái  tình  nghĩa, vì để chữa bệnh cho vị hôn phu,  bán  bát sắt khó khăn lắm mới thi đậu, thật là một chuyện tình cảm động mà!
“Cô thật sự  bán?”
Dương Hiểu Hồng  xác định , nếu  tới lúc đó  đổi ý.
“ , mau lẹ!”
Đường Niệm Niệm gật đầu, cô còn  tới nhà máy máy kéo và nhà máy máy móc nông nghiệp để thi tuyển dụng nữa,   thời gian kéo dài.
“Cô về nhà với  một chuyện.”
Dương Hiểu Hồng thấy  quyết tâm của cô,  vui vẻ, trong nhà  thiếu tiền, nhưng thời buổi  công việc nào  cũng    chiếm, ai cũng  nỡ bán, cha  cô   mua cũng   mà mua.
Hơn nữa công việc của cha  cô  chắc chắn sẽ để  cho hai   trai, cô  chỉ  thể dựa  bản , một là thi hai là mua.
Thi thì thi  đậu, thành tích của cô  nát bét, mua    chỗ mà mua, năm phút  Dương Hiểu Hồng còn đang mê mang về cuộc sống, bây giờ  lập tức vực dậy .
Ánh mắt cô   Đường Niệm Niệm giống như đang  thiên sứ, vẻ ngoài  ,  còn  tính, đúng là cô gái  mà!
Dương Hiểu Hồng dẫn Đường Niệm Niệm trở về nhà máy sợi bông  hai, cha cô  là thợ cơ khí trong nhà máy,  cô  là chủ nhiệm phân xưởng  ba, cô   nhà máy để tìm  , chẳng bao lâu , hai  con   .
“Cháu thật sự  bán?’
Mẹ Dương đánh giá Đường Niệm Niệm từ  xuống , là một cô gái  xinh , ăn mặc cũng  gu.
“800 đồng, mua  ?”
Đường Niệm Niệm lạnh lùng hỏi.