“Được.”
Thẩm Kiêu vui vẻ đồng ý, dù Niệm Niệm hiện tại vẫn thể lãnh chứng, đợi hai năm nữa tính.
Anh nhét thẻ lương trong túi Đường Niệm Niệm, lúc hứa , tiền kiếm đều đưa cho Niệm Niệm, hiện tại thực hiện lời hứa.
Đường Niệm Niệm mở sổ tiết kiệm , vốn dĩ chỉ cho rằng mấy trăm đồng, nhưng ngờ lên tới một vạn hai.
“Anh cướp ngân hàng ?”
Đường Niệm Niệm buộc miệng thốt .
Anh mới hai mươi, gia nhập quân đội nhiều nhất cũng chỉ ba bốn năm, thể nhiều tiền lương như ?
“Còn tiền thưởng chấp hành nhiệm vụ, bên Thượng Hải còn vài món đồ, tới lúc đó sẽ đem cho em xem.”
Thẩm Kiêu thuận tay kéo gần một chút, cô suýt chút nữa rẽ rãnh nước, Niệm Niệm vẫn giống như lúc nhỏ, đường thích chạy tới chỗ rãnh nước, trời mưa thì thích nhảy vũng nước, văng tung tóe bẩn quần áo thì .
“Cái gì?”
Đường Niệm Niệm tò mò, hiện tại xem thử.
“Vật nhỏ sáng lấp lánh.”
Thẩm Kiêu lộ hai hàm răng trắng tinh, Niệm Niệm từ nhỏ thích những hạt trân châu sáng lấp lánh, còn kẹp tóc sáng lấp lánh, thứ thu thập nhất định là trân châu pha lê, mà là đá quý và châu báu, đều tìm thấy khi nhiệm vụ, giao , mà giấu hết cho Niệm Niệm.
Hai mắt Đường Niệm Niệm sáng lên, buộc miệng hỏi: “Đá quý?”
Cô cũng góp nhặt nhiều đá quý sáng lấp lánh đủ màu sắc trong gian, những thứ đó vô dụng ở mạt thế, mấy túi mì ăn liền là thể đổi một viên kim cương mười cara, cô gian, đồ ăn đầy đủ nên đổi nhiều đá quý sáng lấp lánh.
Đối với khác, những viên đá quý đó chỉ vẻ bề ngoài, còn cảm thấy cô ngốc, nhưng cô thích.
Không vì , khi thấy những viên đá quý lấp lánh đó, cô cảm thấy vui vẻ vô cùng, cô và nguyên giống ở điểm , đều thích thứ sáng lấp lánh.
thẩm mỹ của cô chắc chắn cao hơn nguyên , những thứ bảo bối trong hộp bánh quy của nguyên đều quê mùa, thua xa bảo bối cô cất giấu trong gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-129.html.]
“Không chỉ , còn ngọc lục bảo, ngọc mắt mèo, hồng ngọc, ngọc bích, các loại phỉ thủy và kim cương, cái nào cũng sáng bóng.”
Giọng của Thẩm Kiêu như một chiếc loa êm tai, khàn, cũng chút mềm mỏng, giống như chiếc loa tích hợp card âm thanh, hơn nữa còn giọng địa phương Chư Thành.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai mắt Đường Niệm Niệm sáng bừng lên, đều là thứ cô thích.
Hiện tại thấy những vật nhỏ sáng lấp lánh đó, nhưng cô vẫn rụt rè mặt lạnh, lạnh lùng từ chối: “Đồ của liên quan tới !”
Còn trả sổ tiết kiệm cho Thẩm Kiêu.
Cô cũng là kiểu phụ nữ ngu ngốc chỉ chút đồ đó mà đánh mất bản , càng chuyện yêu đương.
Bên tai vang lên tiếng khẽ, sổ tiết kiệm bay trong túi cô, Thẩm Kiêu cúi đầu, thổi khí bên tai cô: “Của chính là của em, Niệm Niệm ơi!”
Mặt Đường Niệm Niệm nóng bừng, tim đập thình thịch, , tên nó quá quyến rũ!
Giọng dễ như thế, khuôn mặt hợp gu, dáng còn , tiền còn chuyện...
Một cực phẩm như thế tự động đưa tới cửa, nếu như cô còn từ chối nữa thì thật sự còn nhân đạo!
“Vậy cất giữ giùm !”
Đường Niệm Niệm cất sổ tiết kiệm, móc một xấp tiền từ trong túi, cũng đếm mà đưa luôn cho Thẩm Kiêu.
“Cho tiền tiêu vặt.”
Thu của một vạn hai, đưa chừng trăm đồng tiền tiêu vặt, phù hợp, cô keo kiệt.
Thẩm Kiêu , từ khi gặp Đường Niệm Niệm, bao nhiêu , nếu để chiến hữu trong quân đội của thấy , nhất định hai tròng mắt đều nổ tung, thậm chí còn nghi ngờ bản mù, ai cho rằng những gì họ thấy là thật.
Tảng băng nghìn năm thể tan chảy!
Thẩm Kiêu từ chối tiền tiêu vặt, đây là do Niệm Niệm đưa, trịnh trọng đút túi, đó tự nhiên nắm lấy tay cô gái bên cạnh giống như khi còn nhỏ.
Đường Niệm Niệm cũng từ chối, chỉ nắm tay mà thôi, hơn nữa cô cũng phản cảm với việc đụng chạm của Thẩm Kiêu.