Hồ nước giống như một cái ao nhỏ, trong hồ  vịt con ngỗng con đang bơi lội, bên cạnh hồ là ruộng dược liệu, dược liệu  đây  Đường Niệm Niệm trồng  đều  phát triển  .
Linh tuyền cũng  hàng rào bao quanh, bên cạnh là nhà gỗ, Thẩm Kiêu  tu sửa , còn  một  sân nhỏ xung quanh, đặt bệ bếp, trông   dáng  hình.
“Tiểu Lang thật lợi hại!”
Đường Niệm Niệm vô cùng bội phục, nếu để cô ,  gian nhất định   gọn gàng xinh  như thế, ruộng chắc chắn giống như thuốc cao bôi  da chó, phía đông một miếng phía tây một miếng.
Khóe miệng Thẩm Kiêu nhếch lên, đặt cằm lên đầu cô, mùi hương tươi mát dễ chịu tràn ngập trong khoang mũi,  thật sự   sống với Niệm Niệm trong  gian, mãi mãi  cần   ngoài đối mặt với những kẻ đáng ghét đó.
   chuyện đó  thực tế,   leo lên chỗ cao mới  thể bảo vệ Niệm Niệm và  gian.
“Khoảng ngày mai là phần đất còn  sẽ gần như  trồng hết,  đó  tới Đông Bắc  nhiệm vụ, hái một chút nhân sâm rừng về trồng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Kiêu   tiếc nuối,   Niệm Niệm,   thể nào   gian, cũng  tiện thu thập vật tư.
Cô vô thức sờ soạng  cổ, chỉ sờ  nanh sói, lúc  mới nhớ   khi ngọc hồ lô lấy m.á.u nhận chủ liền biến mất, nếu như còn ở đây, cô  thể lấy m.á.u của Thẩm Kiêu thử một chút,   chừng cũng  thể nhận thêm chủ.
Cô luôn giấu tâm tư của  với những  khác, cho dù là  nhà họ Đường.
 chỉ duy nhất Thẩm Kiêu, cô luôn luôn thẳng thắn thành thật, chia sẻ bất cứ thứ gì.
“Không  cả, đợi  nghỉ phép sẽ tới tìm em.”
Thẩm Kiêu an ủi, hiện tại  đều chấp hành nhiệm vụ đặc biệt,  thành nhiệm vụ là  thể nghỉ phép, Thượng Hải cách Chư Thành bốn năm tiếng lái xe, qua  vô cùng dễ dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-142.html.]
“Nhiệm vụ của   nguy hiểm  ?”
Đường Niệm Niệm nhíu mày, mấy nhiệm vụ Thẩm Kiêu chấp hành đời  đều vô cùng nguy hiểm, thập tử nhất sinh, nhưng  thủ của Thẩm Kiêu  , nếu   do tên Tề Quốc Hoa  ám sát thì  chắc chắn sẽ   thương.
Tề Quốc Hoa  thể nào vô duyên vô cớ ám sát Thẩm Kiêu, tên  là  thực dụng,  mục tiêu rõ ràng,  bất cứ chuyện gì cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, khi   ám sát Thẩm Kiêu,   vẫn   quan hệ giữa cô và Thẩm Kiêu, cho nên Tề Quốc Hoa chắc chắn  theo lệnh của  nào đó.
Tuyệt đối là do hai nhà Thẩm và Phó  .
Từ khi Thẩm Kiêu còn nhỏ, những kẻ khốn khiếp đó  vứt   trong núi, may mắn  cha  sói nhận nuôi,  gặp  ông cụ Đường Thanh Sơn,  khi trở  nhà họ Thẩm, những    từ bỏ ý đồ, vẫn tìm  cách diệt trừ Thẩm Kiêu.
Mục đích là vì   báu vật nhà họ Phó.
Nha họ Phó  ăn mấy trăm năm, tài sản nhiều  đếm xuể,   mỗi một đời gia chủ của nhà họ Phó đều sẽ cất giấu một đống bảo bối chung một chỗ, chìa khóa  trong tay gia chủ.
Ông cụ Phó  qua đời, nhưng chìa khóa  giao cho Thẩm Kiêu và  của , hai nhà Thẩm và Phó vắt nát óc    chìa khóa, nhưng Thẩm Kiêu và   chịu giao , những   thẹn quá hóa giận nên  xuống tay với bọn họ.
Trước khi Thẩm Kiêu  vây công,  của   c.h.ế.t ngoài ý , bảo vật nhà họ Phó cũng  bao giờ   thấy ánh sáng nữa.
“Không nguy hiểm, em đừng lo lắng.”
Thẩm Kiêu nhẹ nhàng an ủi,  thật sự cảm thấy   gì nguy hiểm, nhiệm vụ vô cùng khó khăn với  khác nhưng  vô cùng đơn giản với .
Trong những năm tháng còn nhỏ sống chung với cha  sói,   học   thủ nhanh nhẹn, trực giác nhạy bén của sói hoang, còn  năng lực sinh tồn siêu phàm của loài hoang dã, núi sâu hiểm trở đối với  khác là nguy hiểm, nhưng   như cá gặp nước, cho dù nhắm mắt cũng  thể dễ dàng hành động.
“Em  lo lắng về  thủ của , nhưng   cẩn thận với  nhà của , hai nhà Thẩm và Phó sẽ mua  ám sát .”
Đường Niệm Niệm nhắc nhắc,  đôi khi nguy hiểm lớn nhất,  đến từ kẻ thù, mà là  ‘của ’.