Bà cụ Đường giật , hối hận tới mức  tự tát  mặt , liên tục nhắc nhở trong lòng: “Nghĩ chuyện   linh, chuyện   linh, ông trời mù điếc,   thấy gì cả!”
“Không nguy hiểm.”
Vẻ mặt của Đường Niệm Niệm  bình thản, giọng điệu bình tĩnh,  giống như công việc của Thẩm Kiêu bình thường như mua  đồ ăn sáng .
Mỗi  Thẩm Kiêu chấp hành nhiệm vụ đều thập tử nhất sinh, thuộc về công việc nguy hiểm cao, nhưng  thể  cho bà cụ  ,   chỉ khiến  nhà lo lắng,   tác dụng gì cả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn nữa  nước linh tuyền của cô bảo vệ, Thẩm Kiêu cũng   thủ  , tính nguy hiểm  hạ xuống cực thấp.
“Vậy là  .”
Bà cụ Đường thở phào nhẹ nhõm,  ấn tượng  hơn với Thẩm Kiêu, công việc yên , còn lương cao một trăm ba mươi đồng, đứa trẻ như  dù    xí, cũng coi như miễn cưỡng xứng với con bé Niệm.
“Nằm lì ở đây  gì thế? Không   việc? Trông chừng bà đây xem  bánh nướng lớn từ  trời rớt xuống ? Thằng cả  dọn chuồng lợn, Kim Phượng  giặt quần áo ,  giặt nữa là lên mốc đấy, Cửu Chân cho gà ăn!”
Hỏi xong  vấn đề, bà cụ Đường bình tĩnh trở , bắt đầu phát giận.
Con trai con dâu, cả cháu gái, trách mắng hết một lượt.
Ăn no  lì một chỗ, một đám càng ngày càng lười, cái nhà    bà  trông chừng, sớm muộn gì cũng tan tành!
Hai vợ chồng Đường Mãn Kim, còn  Cửu Cân, đều vội vàng  dậy,   việc của .
Bà cụ cũng  rảnh rỗi, thu dọn chén đũa  bàn, đem  phòng bếp rửa chén, còn  quên nhắc Đường Niệm Niệm: “Không  chuyện gì thì  phòng  , đừng ở  mặt bà đây chướng mắt!”
“Cháu qua nhà bác ba!”
Đường Niệm Niệm tự động chặn  lời  độc mồm của bà cụ.
Rõ ràng bà nội của cô  ý , nhưng lời    giống như bọc hạc đỏ, độc c.h.ế.t voi.
“Trời  tối , cháu qua đó  gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-168.html.]
Vẻ mặt bà cụ Đường cảnh giác, bà    cháu gái thường xuyên tới nhà đại đội trưởng, dù  trong nhà đại đội trưởng  một Đường Hồng Hạnh đầu óc  lanh lợi.
Mặc dù bà cụ   gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nhưng bà cụ   dính phân sẽ thúi, dính nước tiểu sẽ khai.
Trong đầu Đường Hồng Hạnh  phân, cũng   hơn Đường Ngũ Cân bao nhiêu,  thể để con bé Niệm thường xuyên tiếp xúc với thứ ngu xuẩn như .
“Nhờ bác ba gái phơi khoai lang ạ.”
Đường Niệm Niệm lấy từ trong phòng  ba túi khoai lang, thứ  cô lấy từ trong  gian , đều là khoai lang vàng loại ngọt, cô  thích ăn khoai lang khô, nhiều bột, vị giống như hạt dẻ, ăn một miếng uống ba chai nước.
“Cháu lấy   nhiều khoai lang ?”
Mắt bà cụ Đường sáng rực, mặc dù khoai lang ăn nóng ruột   đánh rắm, nhưng  thể no, lúc thiếu gạo đều trộn khoai ,  thể tiết kiệm  ít gạo.
“Cháu dùng thỏ rừng đổi trong thành.”
Đường Niệm Niệm   nhà kho lấy xe đẩy bằng tay tay,  ôm một túi khoai lang  đất, chắc  nặng  năm sáu trăm cân, phơi khô xong  thể ăn   lâu.
“Cánh tay như cán bột đó của cháu  thể   gì chứ, thằng cả !”
Bà cụ Đường gân cổ lên kêu, Đường Mãn Kim đang  việc ngoài chuồng lợn  tới,   còn dính  ít phân lợn, thối hoắc.
“Cháu tự  , thối quá!”
Đường Niệm Niệm  hề che giấu vẻ ghét bỏ, phân lợn dính lên khoai lang,  còn phơi khô... Cô   nghĩ nữa,  lẽ sẽ ảnh hưởng tới sức ăn khoai lang của cô.
Dưới điều kiện cho phép, cô thật sự là một    vẻ.
Theo lời bà cụ Đường , chính là quá nhiều tật .
Đường Mãn Kim  chất phác,  trong sân rửa tay.
“Phân lợn thì ? Mỗi một cây lúa đều  dựa  phân đấy, lương thực và rau  cái nào  trồng từ phân chứ, đồ ăn cháu  ăn qua một đêm liền biến thành phân thải  ngoài, trong bụng cháu đều là phân, cháu còn ghét bỏ ?”
Bà cụ Đường vô cùng coi thường kiểu  vẻ của cháu gái, chén còn  rửa, dùng bàn tay ướt đẫm chỉ xuống bụng Đường Niệm Niệm, dạy dỗ một hồi lâu.