"Niệm Niệm,   là chú   đúng, về  bất cứ chuyện gì, chú đều sẽ thương lượng với cháu, nhóm linh kiện  vất vả cháu , tiền thưởng chú cho cháu một trăm, phát cùng tiền lương tháng ."
Xưởng trưởng Vũ suy nghĩ thông thấu nên cũng   tức giận, ngược   lời , ông   rõ ràng, nhất định  lôi kéo  Đường Niệm Niệm thì ông  mới  cơ hội thăng chức.
Ông   ở vị trí xưởng trưởng nhà máy Hồng Tinh  mười năm,   gì bất ngờ xảy  thì ông  sẽ  mãi đến khi về hưu.
Lúc đầu ông   chấp nhận  phận, nhưng Đường Niệm Niệm bỗng nhiên xuất hiện, mang đến cho ông  hi vọng.
Trong lòng ông  âm thầm khôi phục sức sống, ông  còn  già, ông  còn  thể  vì quốc gia kính dâng năm trăm năm!
"Ừm!"
Đường Niệm Niệm giọng điệu nhàn nhạt, cô cũng  cảm thấy  đang  bộ  tịch.
Người   bản lãnh mà chảnh là ngu ngốc,   bản lĩnh thật sự mà chảnh thì gọi là bá khí,  khác sẽ chỉ tâm phục khẩu phục.
Không phục cũng   cả, cô   nhất định  hợp tác với nhà máy Hồng Tinh, còn  nhà máy Tiền Tiến, còn  thể  Thượng Hải, cả nước nhiều nhà máy máy móc như , khẳng định đều sẽ tranh  hợp tác với cô.
Xưởng trưởng Vũ nhẹ nhàng thở , Tiểu Đường  tức giận thì  .
Đại bảo bối  ông  nhất định  cung phụng như Bồ Tát, tuyệt đối  thể đắc tội.
"Bảy giờ tối, cháu lái xe tới chở linh kiện, chú Vũ chú sai  đặt ở cổng nhà máy ." Đường Niệm Niệm dặn dò.
Thẩm Kiêu cũng    giấy phép từ chỗ nào, xe tải của cô  thể quang minh chính đại mà lái  ngoài.
"Được!"
Xưởng trưởng Vũ hớn hở  mặt, tự   sắp xếp.
Đường Niệm Niệm vơ vét sạch báo chí trong văn phòng để   đem đến cho chuồng bò,   chỗ Đường Mãn Ngân.
Tuyên Trân Châu đang nấu cơm, mùi thơm của thịt kho tàu tỏa  ngoài, khiến cho   bên trong hành lang đều chảy nước miếng.
Hiện tại là giờ cơm, hành lang  nhiều  đang nấu cơm nhất, cũng   bưng bát  ăn, đều ngửi thấy mùi thịt của nhà họ Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-177.html.]
"Mãn Ngân, nhà   ăn thịt?"
Người phụ nữ hỏi bằng giọng điệu  ghen ghét, chồng chị  là công nhân chính thức, cũng chỉ  thể một tháng  ăn một hai bữa thịt, hai vợ chồng Đường Mãn Ngân đều là nhân viên tạm thời nhưng  thường xuyên ăn thịt, quá khinh .
"Cháu gái từ nông thôn mang thịt tới."
Đường Mãn Ngân  ha hả giải thích, đối diện với mấy   việc chính thức , hiện tại ông    thể thẳng lưng  chuyện hơn ,  còn khép nép giống như  đây.
Niệm Niệm nhà ông  là công nhân chính thức nhận 98 đồng lương, về  ông  còn  thể chuyển chính thức, dựa   mà ông  còn  ăn  khép nép với những   chứ?
"Cháu gái    mỗi ngày đều   ? Con bé  gì?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi  đều  cháu gái Đường Mãn Ngân   công nhân chính thức, còn  phân một căn phòng đơn, là tâm phúc của xưởng trưởng, nhưng  ai  Đường Niệm Niệm là  gì, càng   cô nhận 98 đồng tiền lương, nếu  trong xưởng sớm  ầm ĩ tung trời .
"Công việc của nó tương đối đặc thù,  cũng  hiểu nhiều, dù  xưởng trưởng là lãnh đạo trực tiếp."
Đường Mãn Ngân trả lời qua loa, những  khác tự nhiên  hài lòng, còn  truy vấn, liền thấy Đường Niệm Niệm trở về.
Mấy  phụ nữ sáng mắt lên, nhiệt tình vây quanh.
"Niệm Niệm tới , còn  ăn cơm đúng ? Thím hai cháu đang nấu thịt đó!"
Đường Niệm Niệm nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi, cô cũng   những  , cũng   quen .
"Niệm Niệm cháu  công việc gì thế? Chú hai cháu  là xưởng trưởng lãnh đạo trực tiếp, cháu là thư ký?" Có  hỏi.
"Không ."
Đường Niệm Niệm đanh mặt   nhà, vẻ mặt của mấy  phụ nữ  chút  hổ,  nghĩ tới con nhóc  một chút mặt mũi cũng  cho bọn họ, thái độ cũng quá lớn.
“Niệm Niệm nhà  chỉ  tật  , đều là cha   chiều ."
Đường Mãn Ngân mau chóng hoà giải, sắc mặt của mấy  phụ nữ  nguội , nhưng tâm tư  giới thiệu Đường Niệm Niệm cho họ hàng nhà   phai nhạt  một chút.
Mặc dù là công việc chính thức, dáng dấp cũng xinh , nhưng cái tật     đàn ông nào chịu ?
Cưới Đường Niệm Niệm cứ như cưới Thái hậu nương nương, trong nhà đều   thời gian thái bình.