Trời tối, Đường Niệm Niệm tới chỗ Bát Ca, cô đặt hai chiếc máy vớ ở cửa, dùng xe đẩy bằng tay, Bát Ca bảo thuộc hạ nâng .
Trong phòng khách bật đèn sáng trưng, Bát Ca cố ý dùng bóng đèn 100W, sáng như ban ngày, Đường Niệm Niệm từng tham quan nhà máy sản xuất vớ, xem thử những thợ vớ như thế nào, cũng khó.
Vớ dệt quan trọng nhất là mẫu thiết kế, cái cô , Tuyên Trân Châu cũng , nếu Đường Thôn thành lập nhà máy vớ, còn tìm một sư phụ thiết kế mẫu.
Cô thử thao tác một lúc, động tác càng ngày càng thuần phục, nhanh đó, một chiếc vớ dệt , Bát Ca và thuộc hạ trợn tròn mắt, khuôn mặt đầy hưng phấn.
“Sao nhanh như ?”
Giọng Bát Ca run rẩy, ông từng thấy công nhân nhà máy vớ việc, tốc độ cũng nhanh tới .
“Sau khi cải tiến, hiệu suất tăng gấp đôi.”
Giọng điệu của Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng bâng quơ, việc chỉ là chuyện nhỏ như ăn sáng với cô mà thôi.
Bát Ca và thuộc hạ há hốc mồm, khuôn mặt đầy kính phục, giờ phút , sự ngưỡng mộ của bọn họ dành cho Đường Niệm Niệm giống như sông Trường Giang, kéo dài vô tận, chân cũng mềm, quỳ xuống một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thu thập máy vớ hỏng, rửa sạch sẽ gọi điện cho !”
Vẻ mặt và giọng của Đường Niệm Niệm vẫn lạnh lẽo, như một.
Bát Ca và thuộc hạ cảm thấy nên như , nếu đổi thành bọn họ năng lực lợi hại như , bọn họ chắc chắn thèm xuống đất.
“Yên tâm, với Hồng Tú và Lệ Vân , chuyện nhỏ thôi.”
Bát Ca tươi, tới mức khép miệng, một trăm máy vớ, mỗi máy 138, tổng cộng 138 ngàn, ông chia 4, cũng lên tới năm ngàn đấy.
Số tiền kiếm quá dễ, cô Đường chắc chắn là Bồ Tát Thần Tài của ông , ông cung kính với cô hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-182.html.]
Ba ngày tiếp theo, Đường Niệm Niệm luôn ở trong gian, cô mua ít hạt giống và mầm cây ăn quả về trồng, ba ngày qua hề rãnh rỗi. Sáu ngày trôi qua, Đường Niệm Niệm đạp xe tới nhà máy Hồng Tinh để giao hàng.
Toàn bộ linh kiện đều đạt tiêu chuẩn, hơn nữa còn vượt quá yêu cầu của bản vẽ, xưởng trưởng Vũ tới mức miệng kéo tận mang tai.
“Tiểu Đường vất vả , tháng sẽ phát tiền thưởng.”
Hiện tại xưởng trưởng Vũ ước gì thể nâng Đường Niệm Niệm lên, hai liên tiếp thành nhiệm vụ vượt quá tiêu chuẩn, con đường lên mây xanh của ông càng lúc càng gần!
“Lần nhiệm vụ, thương lượng kỳ hạn thi công với cháu .”
Đường Niệm Niệm nhắc nhở ông nữa, con của xưởng trưởng Vũ tệ lắm, nhưng quá dễ quên mất bản là ai, thỉnh thoảng gõ vài cái.
“Đã , chú cũng tự chủ trương, đều sẽ thương lượng với cháu.”
Xưởng trưởng Vũ gật đầu như gà mổ thóc, thái độ cung kính lạ thường, thư ký Lý và mấy kiểm tra chất lượng đều tới mức há hốc mồm, càng ấn tượng hơn về Đường Niệm Niệm.
Đây chỉ là tâm phúc !
Đây chính là nương nương của xưởng trưởng đại nhân bọn họ!
Đường Niệm Niệm rời , sáu ngày về Đường Thôn, chút nhớ Cửu Cân và bà cụ nhỏ .
Xưởng trưởng Vũ linh kiện đặt ngay ngắn đất, miệng toe tóe, ngứa họng, hát vang một khúc ca.
“Xưởng trưởng, cần gọi điện cho xưởng trưởng Tiền ạ?” Thư ký Lý tri kỷ nhắc nhở.
Xưởng trưởng Vũ vô thức nhấc chân, gọi điện thoại, khiêu khích xưởng trưởng Tiền, nhưng tay cầm điện thoại buông xuống.
Ông lên chức là chuyện đương nhiên, cùng lắm ba năm là ông sẽ trở thành lãnh đạo của xưởng trưởng Tiền, lãnh đạo, tầm mắt và suy nghĩ của ông cần vươn xa, càng lòng hẹp hòi.