“Chị hai!”
Nhìn thấy chị hai yêu dấu, Cửu Cân bò  khỏi một nấm mồ bỏ hoang,  đỉnh đầu  mấy nhánh cỏ, vui mừng chạy về phía Đường Niệm Niệm.
Sáu ngày   gặp chị hai, cô bé nhớ cô  chết.
“Nhớ chị  là nhớ bánh bao thịt hả?”
Đường Niệm Niệm lấy cỏ  khỏi đỉnh đầu cô bé, phủi bùn đất  .
“Nhớ chị hai!”
Đường Cửu Cân trả lời  chút do dự, trong lòng  lặng lẽ  thêm một câu, cũng nhớ bánh bao thịt.
 chị hai vẫn quan trọng hơn bánh bao thịt một chút.
“Chị hai ơi, chị mua bánh bao thịt ?”
Cô bé nhón mũi chân, lục sọt tìm bánh bao thịt, khóe miệng chảy nước miếng.
Các bạn nhỏ khác đều vô cùng hâm mộ, bọn họ cũng   chị gái kiếm  98 đồng.
Đường Niệm Niệm đếm đầu , ngoại trừ Cửu Cân, còn  sáu bạn nhỏ khác.
Cô phát cho mỗi bạn nhỏ một cái bánh bao thịt, sáng nay cô   mua thêm hai mươi cái bánh bao thịt, trong  gian vẫn còn  nhiều,   cô tự  gói.
“Cảm ơn chị hai!”
“Chị hai ơi, em thích chị nhất!”
“Chị hai ơi,   em sẽ  lời chị!”
“Chị hai ơi, chị cần gì cứ gọi em một tiếng nhé!”
Các bạn nhỏ vui vẻ vô cùng, ríu rít bày tỏ lòng trung thành, từ nay về , bọn họ chính là tiểu tùy tùng trung thành của chị hai.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm  nhếch lên, đám nhóc con  thật đáng yêu.
Cô ngoắc tay với các bạn nhỏ.
Các bạn nhỏ phản ứng  nhanh, lập tức vây quanh , sáu cái đầu nhỏ tròn xoe, sáu đôi mắt to lấp lánh  chị hai  yêu của bọn họ.
Đường Niệm Niệm dặn dò vài câu  tai bọn nhỏ, các bạn nhỏ dùng sức gật đầu, tỏ vẻ  nhớ kỹ, chắc chắn sẽ  thành nhiệm vụ.
“Không   với  khác, đây là bí mật của chúng , nếu ai  ,     ăn bánh bao thịt nữa.”
Giọng điệu của Đường Niệm Niệm   lạnh lùng, các bạn nhỏ lắc đầu dữ dội, trăm miệng một lời: “Không   ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-186.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn họ vẫn  ăn bánh bao thịt, cho dù là cha  cũng sẽ  .
“Chị hai ơi, nếu ai dám  em đánh c.h.ế.t bọn họ!’
Đường Cửu Cân vung nắm tay, hai má thịt phồng lên, ai dám phản bội chị hai, cô bé tuyệt đối  nương tay!
Đường Niệm Niệm vỗ nhẹ lên đầu cô bé,  lấy kẹo sữa , cho bọn nhỏ chia  ăn.
“Đừng chơi trốn tìm nữa,  hái chút lá ngải cứu !”
Cô hái  đủ.
“Vâng ạ!”
Mấy bạn nhỏ trả lời vang dội,  chơi trốn tìm nữa, đều  tìm lá ngải cứu.
Lá ngải cứu mùa   mềm   xanh, vô cùng thơm, mọc đầy  sườn núi,  thể hái  một bó to  nhanh.
Đường Niệm Niệm quẹo  chuồng bò,  núi  ngoại trừ bọn nhỏ  thì    lớn nào hết.
Lão Chương và Đặng Trường Thắng đều đang dọn dẹp chuồng gia súc, sắc mặt cả hai đều  hơn  nhiều, còn mập lên.
“Bé Niệm!”
Mặt hai ông lão hiện rõ vẻ vui mừng.
“Cho !”
Đường Niệm Niệm lấy  một xấp báo chí, còn  một túi gạo và bốn con thỏ hoang.
Thỏ hoang trong  gian cô lớn đặc biệt nhanh,  nhanh tay ăn thịt chúng.
“Mấy ngày nay thời tiết  đổi thất thường, chú ý giữ ấm, đừng để cảm lạnh.”
Đường Niệm Niệm cố ý dặn dò vài câu, hiện tại là cuối tháng Ba, lão Chương  sốt  đầu tháng Tư.
“Sẽ  , buổi tối  chăn dày, còn ăn ngon như , chắc chắn   bệnh.”
Đặng Trường Thắng  ha ha, nếu so cuộc sống bây giờ với  , chính là một trời một vực, mỗi ngày còn  ăn ngon như ,   chăn dày,   thể  bệnh .
Lão Chương cũng  tự tin  cơ thể của , điều ông  tiếc nuối nhất bây giờ, chính là  thể nào thực hiện  khát vọng, ông  cũng  sáu mươi , nếu tiếp tục như , ông  e rằng sẽ   thời gian cống hiến cho đất nước.
Đường Niệm Niệm   gì thêm, mấy ngày tới cô sẽ thường xuyên sang đây xem, tuyệt đối  để cho Liễu Tịnh Lan  cơ hội.
Cô suy nghĩ một chút,  : “Hai  cẩn thận con  Liễu Tịnh Lan, cô  là thanh niên trí thức tới từ Bắc Kinh,  thù oán với ,   chừng sẽ tìm hai  gây rắc rối.”
Vẻ mặt của hai ông lão trở nên thận trọng, tỏ vẻ chắc chắn sẽ cẩn thận.