Đường Niệm Niệm miêu tả tướng mạo của Liễu Tịnh Lan, thứ rõ ràng nhất chính là bên cạnh khóe miệng  một nốt ruồi đen, hai ông lão đều nhớ kỹ, coi Liễu Tịnh Lan thành đối tượng cảnh giác hàng đầu.
Bọn họ  như vầy , cũng  còn sợ cái gì, chỉ sợ sẽ liên lụy tới con bé Niệm.
Sau khi Đường Niệm Niệm rời , Đặng Trường Thắng lập tức giấu đồ , nghiêm túc  với lão Chương: “Sau   càng cẩn thận hơn nữa,  thể gây phiền phức cho con bé Niệm.”
“ ,  thể liên lụy tới con bé Niệm.”
Lão Chương liên tục gật đầu, ông  quyết định   khi xem báo,  để lão Đặng canh gác.
Cơm trưa của nhà họ Đường là do Đường Niệm Niệm , một nồi lớn nấu thịt thỏ, trứng xào rau hẹ, cô thả tám quả trứng, còn xào ốc với rau xanh, thêm  nhiều dầu, trông  ngon miệng.
Mùi thơm của đồ ăn từ nhà họ Đường khiến các thôn dân  ngang qua  chảy nước miếng, bọn họ cũng  còn sức lực ghen ghét, ai bảo nhà    cháu gái   98 đồng chứ!
“Ngày nào cũng đào đất, tới khi nào mới giàu lên đây!”
Có  đột nhiên bực tức , thời cuộc hiện tại  còn căng thẳng nữa,  chuyện cũng bạo dạn hơn,   chính là càng nghèo càng quang vinh,  ai dám nhắc tới việc giàu, nhưng hiện tại    nhiều   giàu lên.
Dù  thì ăn, mặc, ở,  ,  thứ đều  tiêu tiền, nghèo đến mức bụng cũng   lấp đầy, bọn họ   mơ cũng  giàu, nếu  vàng bạc rơi từ  trời xuống thì càng .
“Nếu Đường Thôn chúng   thể  nhà máy thì  ,    quen ở Chu Thôn, họ thành lập nhà máy nhựa, mỗi năm  phát  ít tiền lương, một tháng ăn thịt ít nhất ba .” Có  hâm mộ .
“ cũng    ở Chu Thôn, cuộc sống đó thật  , haiz!”
Một  khác phụ họa, giọng điệu cũng  hâm mộ.
“ chỉ cần mỗi tháng  ăn thịt một  là  cảm thấy mỹ mãn .”
Mọi  đều thở dài, bọn họ cũng  ăn thịt, nếu như tới cuối năm mà trong nhà vẫn còn  dư,  thì càng .
“Đi  , đừng mơ mộng hão huyền nữa!”
Đại đội trường mắng, sắc mặt   khó coi.
Người trông thôn  ăn nổi thịt, chứng tỏ ông  bất tài, nhưng ông    cố gắng, trong thôn chỉ  bấy nhiêu đất, cho dù  mệt  c.h.ế.t cũng  dư  bao nhiêu lương thực, ông  cũng   nhà máy, nhưng Đường Thôn     điều kiện để  nhà máy.
Làm nhà máy là   tài chính,  kỹ thuật, hai cái  Đường Thôn   cái nào cả,  cái rắm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-187.html.]
Các thôn dân lập tức giải tán, đại đội trưởng đen mặt  phía .
“Bác ba ơi!”
Đường Niệm Niệm bước .
Đại đội trưởng dừng chân, sắc mặt  dịu xuống,  thể thể hiện thái độ  mặt tiểu bối.
“Bác ba ơi, bác  báo cáo với công xã,  Đường Thôn  thành lập nhà máy vớ  ạ.” Đường Niệm Niệm  thẳng.
Đại đội trưởng kinh ngạc suýt té.
“Bé Niệm , cháu  rơi xuống sông ?”
Đại đội trưởng cho rằng con bé    sốt, ấm đầu như thế,  nóng tới năm mươi độ thì chắc chắn   nên lời.
“Cháu  nghiêm túc, bác ba!”
Sắc mặt của Đường Niệm Niệm  lạnh ,  bất mãn khi đại đội trưởng  nghiêm túc.
“Bác cũng  nghiêm túc,   đừng  như  nữa, đứa nhóc như cháu   nhà máy là gì chứ, cháu tưởng như lên núi bắt lợn rừng , lợn rừng  núi  sẵn, lên bắt là ,  nhà máy thì lấy cái gì mà ? Trong bụng   hàng,  thể  gì !”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại đội trưởng tức giận răn dạy, chuyện thành lập nhà máy cũng giống như thất học  thơ, trong bụng   hàng,  cái rắm!
“Cháu  máy móc.”
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng  một câu, khiến đại đội trưởng  trượt chân, vẻ mặt kinh ngạc: “Cháu lấy máy móc từ  ?”
“Nói chung là cháu ,  ba mươi máy, kỹ thuật thì  thím hai của cháu, thiết kế vẽ mẫu thì tới đó  tìm sư phụ, cháu đầu tư máy móc, nắm giữ một nửa cổ phần.”
Đường Niệm Niệm  dự định  lớn ngay từ đầu, ba mươi máy  vớ là đủ .
Như   thể giải quyết vấn đề việc  của ba mươi  phụ nữ ở Đường Thôn, còn về đàn ông, đến lúc đó cô   thêm một cái nhà máy máy móc, đều  thể sắp xếp .
Đường Thôn  tổng cộng trăm hộ gia đình, cô cũng chỉ  giúp một nửa trong  đó  giàu, một nửa còn  đều bỏ đá xuống giếng  kiếp ,  đói c.h.ế.t cô cũng mặc kệ.
Cô lòng  hẹp hòi.