Bận rộn một hồi ở nhà máy Tiền Tiến cũng  hơn bốn giờ chiều, cô về nhà , nghỉ ngơi trong  gian một lúc   tìm Bát Ca.
“Bà cô ơi,  chờ cô vài ngày  đó, gọi điện thoại cũng  gặp cô,  bán  hai chiếc máy  vớ, 140!”
Bát Ca  thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm, ông  chờ bà cô  mãi đấy!
“Máy  vớ  hỏng của Hồng Tú và Lệ Vân,  đều  thu về, tổng cộng một trăm máy,  rửa sạch sẽ.”
“Ở ?”
Đường Niệm Niệm hỏi.
Trong sân nhà Bát Ca nhất định  thể chứa đủ một trăm máy  vớ.
“Ở trong kho,  dẫn cô !”
Bát Ca hưng phấn  phía , kho hàng ở ngoại thành, bên trong đều là hàng ông  mua về,   trông coi riêng.
Kho hàng  lớn, một trăm chiếc máy  vớ  đặt ngay ngắn,   rửa sạch sẽ, Đường Niệm Niệm kiểm tra  một lượt, đều  thể cải tiến.
“  ba mươi máy,  máy còn  khi  sửa chữa xong  phụ trách bán, lợi nhuận cứ chia theo bàn bạc  đó.”
Đường Niệm Niệm cũng   đang thương lượng với Bát Ca, cô  ba mươi máy đem về Đường Thôn để  nhà máy vớ.
“Được,  chuyện do cô quyết định!”
Bát Ca đồng ý dứt khoát, cho dù ông   đau lòng  tiền của ba mươi máy , nhưng  còn cách nào khác.
Ai bảo kỹ thuật cốt lõi   trong tay cô gái  chứ!
Vẫn còn  bảy mươi máy, mỗi máy 140, nếu bán hết cũng  ít nhất một vạn, ông   40%, tức là bốn ngàn.
Ngoại trừ Chư Thành, các thành phố lân cận như Thặng Thành, Ngu Thành, Hàng Thành đều  nhà máy  vớ, cộng  cũng  lên tới một ngàn máy, ông  mang về hết, lời  bao nhiêu!
Bát Ca càng nghĩ càng kích động, như thế  thấy tiền mặt đều như bông tuyết, đồng loạt bay  trong túi tiền ông .
Đường Niệm Niệm  hài lòng với thái độ của ông , cô  thích  tính toán chi li.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-228.html.]
“Bảy giờ tối nay,  lái xe tới kéo hàng, sửa xong sẽ đưa tới đây!”
Đường Niệm Niệm về nhà ,   gian nấu cơm, trong  gian  củi, lúc cô lên núi  nhặt  ít.
Làm thịt một con thỏ hoang, hầm với khoai tây, xào một đĩa rau xanh, nấu một nồi cơm, còn trộn cơm với nước canh thịt cho Bách Tuế, một  một chó ăn sạch đồ ăn.
Bảy giờ tối, Đường Niệm Niệm lái xe tới kho hàng, Bát Ca và đám thuộc hạ   đợi sẵn, hỗ trợ dọn máy  vớ lên xe, chỉ để  hai mươi máy.
“Bốn ngày  mang đến.”
Đường Niệm Niệm tính toán thời gian,  lẽ bốn ngày là sửa xong.
“Đã   nhiều  tới hỏi, đặt  ba mươi chiếc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bát Ca  tới nỗi  khép  miệng, cái  còn kiếm nhiều hơn cả chợ đen,  uổng công sức mà.
“Cô gái , ngày mai   tới Hàng Thành thu máy  vớ.” Bát Ca   kế hoạch của ông .
“Anh  nhanh chóng lên, những  khác cũng đang  chằm chằm  miếng thịt mỡ  đấy.”
Đường Niệm Niệm nhắc nhở,   sửa máy  vớ   chỉ  mỗi  cô,  đầu tiên cải tiến máy  vớ  đây chính là một sư phụ ở Chư Thành.
Thứ Hoa Quốc  thiếu nhất chính là nhân tài, cô  giỏi hơn những  đó, mà chỉ là   vài năm.
“Máy  vớ do những  khác cải tiến,   xem thử , một ngày chỉ  thể dệt  bốn năm chục đôi,  nhiều bằng chúng .” Bát Ca vô cùng tin tưởng.
Máy  vớ do Đường Niệm Niệm cải tiến  thể dệt  sáu bảy chục đôi với một ngày, hiệu suất cao hơn những  khác, đây là lợi thế của ông , nhưng  khác  thể cạnh tranh .
“Anh cứ xem  mà !”
Đường Niệm Niệm  can thiệp  chuyện đó, cô chỉ phụ trách cải tiến.
“Cô bé ,  còn nhớ     với cô về hung thủ của vụ án liên  ? Đã  bắt , chính là nhân viên dọn vệ sinh,  nó, tên lùn khốn khiếp đó  bệnh tâm thần mà!”
Bát Ca đột nhiên nhắc tới hung thủ biến thái Hà Pháp Thắng, ông   nhiều nguồn tin,  nhiều hơn  bình thường.
“Gã vẫn   b.ắ.n c.h.ế.t ?” Đường Niệm Niệm khẽ nhíu mày, loại hung thủ phạm tội tày trời như ,   nên lập tức xử án tử hình  chứ?
Sao vẫn còn sống?