Xưởng trưởng Vũ đương nhiên  ngốc tới , ông  cũng từng nghĩ, nếu như nhà máy Tiền Tiến  mâu thuẫn với lợi ích,  ông  cũng mặc kệ Đường Niệm Niệm.
“Chú sẽ tăng tiền lương cho cháu lên 138, cháu đừng chê ít, chuyện chú cháu chuyển lên chính thức   đổi, tháng  nhận tiền lương của công nhân chính thức.”
“Được, cháu nhất định sẽ  trì hoãn tiến độ công việc của nhà máy Hồng Tinh, chú Vũ  thể nhận nhiều công việc cần độ chính xác hơn, cháu đều  thể  thành.”
Đường Niệm Niệm vẫn khá hài lòng với xưởng trưởng Vũ, tiền lương hiện tại của cô  lên tới 336 đồng, còn  tiền thưởng và thu nhập từ phía Bát Ca,   nhà máy vớ ở Đường Thôn mở , mỗi tháng kiếm ngàn vạn là   bình thường.
Sau khi tới Thượng Hải,  thể mua thêm nhà ở tích trữ, cũng tích trữ một vài tứ hợp viện ở Bắc Kinh, đều là gà vàng đẻ  trứng vàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngày mai chú sẽ tới Thượng Hải nhận việc,   cháu nhất định  ưu tiên  việc cho nhà máy Hồng Tinh của chú hơn nhà máy Tiền Tiến!” Giọng điệu của xưởng trưởng Vũ giống như phi tử tranh sủng trong hậu cung.
“Cần thiết,  theo thứ tự!”
Đường Niệm Niệm chân thành đồng ý, lúc  xưởng trưởng Vũ mới vui vẻ  mặt.
Hai chú cháu rời khỏi văn phòng xưởng trưởng, chân Đường Mãn Ngân mềm nhũn, bước  đường xi măng nhưng cứ như dẫm lên bông, cảm giác  bay.
“Niệm Niệm, cháu kéo chú .”
Đường Mãn Ngân túm chặt lấy tay cháu gái, sợ  sẽ bay lên trời.
“Thật sự chuyển lên chính thức ? Ha ha... Chú thật sự thành công nhân chính thức!”
Đường Mãn Ngân mới đầu chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm,  đó càng lúc càng lớn giọng, giống như Phạm Tiến trúng cử,   ngu ngốc.
“Bốp”
Đường Niệm Niệm thẳng tay tát một cái,  mặt Đường Mãn Ngân in năm ngón tay đỏ tươi,  cũng rớt xuống đất.
“Con bé c.h.ế.t tiệt , cháu đánh chú  gì? Chú là chú của cháu đấy!”
Đường Mãn Ngân ôm mặt, nóng rát đau đớn, con bé c.h.ế.t tiệt   hề nương tay!
“Vừa  chú nổi điên, bà  tát một cái là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-240.html.]
Đường Niệm Niệm trả lời hợp tình hợp lý, còn nhắc bà cụ Đường .
“Bà nội cháu suốt ngày chỉ  đánh rắm, xì... Cháu đừng  lời bà !”
Đường Mãn Ngân  tức   đau, con bé c.h.ế.t tiệt  thật mạnh.
“Lúc về cháu sẽ  cho bà , chú  bà suốt ngày đánh rắm!”
Đường Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng.
Đường Mãn Ngân sợ tới mức mặt càng lúc càng đau, vội vàng   lành, dỗ dành: “Toàn bộ lời   của chú chỉ là đánh rắm thôi, Niệm Niệm đừng  với bà của cháu nhé, chú hai chuyển lên chính thức, để chú mua giày da trâu cho cháu mang.”
Nếu để  ông  , nhất định sẽ cầm gậy đánh m.ô.n.g ông ,  ông  mặc kệ ông   bao nhiêu tuổi,  đánh là đánh, năm  còn rượt đuổi ông  chạy ba vòng thôn.
Hoàn   chừa mặt mũi  cho ông !
“Chú mua cho Đan Đan ,   đừng đưa đồ trong nhà  nữa.”
Đường Niệm Niệm thật sự  hiểu nổi mạch não của chú hai thím hai, thứ   đưa cho  khác dùng, bản   ăn mặc cần kiệm, để  gì?
“Không đưa,  đưa nữa.”
Đường Mãn Ngân  tới mức  khép  miệng,   vì  chuyển lên chính thức nên mới tặng quà, hiện tại ông   là công nhân chính thức, còn đưa cái rắm!
“Phải học giỏi kỹ thuật khoa điện đấy!”
Đường Niệm Niệm  dặn dò, Đường Mãn Ngân gật đầu thật mạnh, hiện tại ông  bội phục cháu gái sát đất, cho dù bây giờ Đường Niệm Niệm  bảo ông   đ.â.m tường, ông  cũng  theo  chút do dự.
Đi theo cháu gái là  thể chuyển lên chính thức,  thể đổi đời, đây là điều Đường Mãn Ngân hiểu .
Đường Niệm Niệm  ở  thành, lái xe trở về Đường Thôn.
Hôm nay là ngày sáu tháng Tư, trong sách là ngày lão Chương mắc mưa, tối nay sẽ  sốt, Liễu Tịnh Lan đến chuồng bò đưa thuốc, trở thành học trò của lão Chương.
Mặc dù cơ thể của lão Chương hiện tại cũng  tệ lắm, nhưng cô sợ cốt truyện sẽ tái hiện , vẫn  về trông chừng, tuyệt đối  cho Liễu Tịnh Lan một cơ hội nào.
Mùa xuân ở Giang Nam thời tiết  đổi thất thường, sáng nay vẫn còn nắng, nhưng đến chiều   đổi, Chương Học Thành thả bò  sườn núi, thuận tiện cắt cỏ, kết quả  cắt  một nửa, trời  đổi màu, một lúc  liền mưa lớn.