Sắc mặt bà lão gầy gò hết xanh  vàng, cuối cùng là vẻ  hổ, bà  lo lắng   tiền trong tay,  dám nhận.
Thế  nhiều quá, bà  sợ nhận   sinh chuyện.
"Cô cho  năm hào thôi.” Bà lão gầy gò thì thầm.
Năm hào là đủ .
"Bà nội của  đang qua đây .”
Đường Niệm Niệm giả vờ dọa bà , bà lão gầy gò  tay nhanh như một tia chớp, liền mạch nhét tiền  túi, xoay , bỏ chạy, mới chớp mắt mấy cái   còn thấy bóng ai nữa.
"Chú nhỏ gánh cái  về nhà thôi!"
Đường Niệm Niệm  đến vệ đường chà gót giày, ngày mưa ghét thật đấy, giày  là bùn.
"Quần áo của chú mới tinh...”
Đường Mãn Đồng chê  mặt, bộ đồ   đang mặc là mốt mới nhất,    mới mặc , còn  kịp khoe khoang với ai mà bảo   gánh nước tiểu á?
"Bà nội ơi, chú nhỏ  chịu gánh nước tiểu về !"
Đường Niệm Niệm mách thẳng mặt luôn, bà cụ Đường  trong xe mắng một tràng liên thanh: "Cha tiên bố nhà mày, mười bảy tuổi bẻ gãy sừng trâu, mày trẻ khỏe thế  chịu gánh thì đành để bà già  vén váy còng lưng gánh hộ mày chắc? Mẹ vất vả nuôi mày lớn bằng từng  mà bây giờ  nhờ tí việc cũng   ? Biết thế ngày xưa  mày đẻ quả trứng  mà ăn, ít  còn  tí tác dụng!”
"Thôi thôi, con gánh mà, con gánh,  đừng mắng nữa, con gánh là   chứ gì!"
Nghe thấy mấy câu chửi quen thuộc, Đường Mãn Đồng cảm thấy đầu  căng phồng, sắp nổ tung đến nơi,   trừng mắt  cháu gái, còn hàm răng nghiến chặt, nhưng cuối cùng vẫn  xắn quần, ngoan ngoãn gánh nước tiểu về cho .
"Mày mà  sánh  giọt nào thì  đập cho mày nát đít!"
Bà cụ Đường bước  khỏi xe, nhổ vài nắm cỏ bên đường quấn thành hai cái vành đơn giản, chia cho mỗi thùng một cái.
"Mẹ, con trai  lớn thế   mà  đường  cứ dọa đánh đ.í.t con là ,   để con  mặt mũi gặp  khác chứ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Mãn Đồng  hổ,   nhỏ nhắc nhở  .
"Vợ thì   công việc cũng , cái thằng   tích sự mày còn  lên mặt với ai mà đòi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-272.html.]
Bà cụ Đường khịt mũi, trừng mắt lườm một cái, chẳng thèm giữ thể diện cho thằng con út tí nào.
Cái giống ăn no biếng  ,   dứt ruột đẻ mày  thì bà  thèm  mà .
Đường Mãn Đồng thở dài, cam chịu nhấc hai thùng nước tiểu lên  sải bước rời .
Đợi Đường Niệm Niệm lên xe, tài xế Mao mới nổ máy, bà cụ Đường  một lượt quanh xe, thỉnh thoảng đưa tay sờ sờ ghế , vô cùng tò mò về cái thứ .
Bà sống hơn sáu chục năm  nhưng đây mới là  đầu   lên xe con của bọn Tây đấy.
"Xe của bọn Tây sản xuất  thích nhỉ,  mưa cũng  sợ ướt, Niệm Niệm, cháu kiếm cái xe Tây  từ  đấy?"
"Trời mưa, xưởng trưởng sợ cháu dính mưa nên sắp xếp xe đưa cháu về ạ.” Đường Niệm Niệm giải thích.
"Xưởng trưởng Vũ đúng là  !"
Bà cụ Đường  cảm kích xưởng trưởng Vũ, suốt dọc đường cứ khen ngợi ông hết lời.
Tài xế Mao đang lái xe   cứ ngập ngừng mấy   giải thích hộ xưởng trưởng bên , rõ ràng là nhờ công của xưởng trưởng bên họ,   để xưởng trưởng Vũ  hết tiếng thơm thế?
"Vâng, bà nội, bà tựa lưng  đây ,  thế thoải mái hơn nhiều.”
Đường Niệm Niệm chỉ ừm ừm cho xong chuyện, cô  kể với bà nội việc   nhà máy Tiền Tiến nhậm chức, cô cũng nhờ Đường Kiến Quốc giữ bí mật giúp  .
Muốn khoe khoang cũng  khoe  mức độ, chứ khoa trương quá thì chỉ đem  rắc rối thôi.
Bà cụ Đường  cháu gái dẫn dắt sang chuyện khác, bà cũng thử tựa   như cô chỉ, lập tức thoải mái đến nỗi  thở dài một . Thảo nào ai cũng thích  quan,  cái xe Tây thoải mái thế   chả thích thì gì!
"Ban nãy cháu đưa con mụ  bao nhiêu tiền?"
Bà cụ Đường hỏi, ngữ điệu hết sức dứt khoát.
"Một đồng... cháu  đưa đồng nào .”
Đường Niệm Niệm  để ý nên buột miệng thốt , dù cô phản ứng khá nhanh, lập tức  đổi lời  nhưng  quá muộn.
Cô ngước lên, chạm  ánh mắt dữ dằn của bà nội.