Đường Mãn Đồng cất tiền , từ chiếc túi căng phồng lấy  mấy chiếc đồng hồ điện tử, mười gói t.h.u.ố.c lá Dũng Sĩ, một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, một hộp bánh quy, một hộp bánh óc chó   ngoài.
Một gói t.h.u.ố.c lá Dũng Sĩ giá một hào, thuộc loại tầm trung,  cả của   thích hút loại , lúc mua Mẫu Đơn,  cả để đó mốc meo một năm trời chứ  chịu hút.
“Chú nhỏ, chú đem tới thứ gì  ?”
Đường Cửu Cân hô lớn nhất, chạy tới nhảy lên   , Đường Mãn Đồng thuận thế ôm lấy cô bé,  : “Có  ăn bánh quy ?”
“Muốn ạ!”
Đường Cửu Cân vui vẻ vô cùng, gần đây  ăn ngon,  khuôn mặt nhỏ của cô bé đều là thịt, lúc  lên trông  da  thịt, cực kỳ đáng yêu.
Đường Mãn Đồng nhéo vài cái, ghét bỏ : “Nặng  ít, Cửu Cân ăn gì thế?”
Anh  mới chỉ rời  hai ba tháng, cháu gái nhỏ  thành con heo nhỏ , đồ ăn trong nhà ngon  ?
“Ăn thịt, ăn bánh trứng, bánh óc chó, bánh bao thịt, kẹo sữa, ăn cơm, của chị hai mua.”
Đường Cửu Cân đếm từng đầu ngón tay đầy thịt, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.
“Niệm Niệm lấy tiền  ?”
Đường Mãn Đồng kinh ngạc, nghĩ tới chiếc ô tô   lúc về, xem  trong  thời gian  cô nhóc Niệm thành công lớn .
“Chị hai kiếm , 98 đồng đấy!”
Cô bé đưa  ngón cái và ngón trỏ, suy nghĩ   giơ thêm ngón trỏ, bày tỏ chị hai kiếm   nhiều tiền.
Đường Mãn Đồng suýt chút nữa  sặc nước miếng, cô nhóc Niệm  tiền lương cao như  ?
Thật  giả?
Anh  vội vàng buông Cửu Cân xuống, còn nhét bánh  trong lòng cô bé, vội vàng chạy  ngoài,     hỏi  cả và chị dâu cả, Cửu Cân là trẻ con   rõ.
Đường Mãn Kim đang chẻ củi trong sân, Từ Kim Phượng nhóm lửa trong phòng bếp, Đường Lục Cân thì đang giặt quần áo, cả nhà họ Đường đều vô cùng chăm chỉ, hiện tại ai cũng  việc, ngoại trừ hai tên lười là Đường Niệm Niệm và Đường Mãn Đồng.
Đường Niệm Niệm xách một chiếc ghế nhỏ ,   mái hiên  cắn hạt dưa,  trò chuyện với Đường Lục Cân, hỏi chuyện ở trường của cô bé.
“Niệm Niệm, một tháng cháu kiếm  98 đồng ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Mãn Đồng cũng xách ghế ,  xuống cạnh cô, còn nắm lấy một nửa hạt dưa  tay Đường Niệm Niệm cắn.
“Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-277.html.]
Đường Niệm Niệm lấy hạt dưa trong tay   , cô chỉ lấy  một nắm,  lười  dậy về phòng lấy.
“Cháu  việc gì thế?”
Lúc  Đường Mãn Đồng vô cùng tò mò,  giành hạt dưa với cháu gái.
“Nhân tài đặc biệt, chú nhỏ , cái  của chú là đồng hồ điện tử ?”
Đường Niệm Niệm  thấy đồng hồ điện tử trong tay  , cầm lên đeo.
“Để chú chỉnh giờ  cho cháu.”
Đường Mãn Đồng   xong,  thấy cháu gái nhẹ nhàng chỉnh  giờ, miệng há   ngậm .
Cháu gái   từ nhỏ  thông minh, học gì cũng nhanh, ngoại trừ lười thì  còn tật  nào nữa.
Có thể kiếm  mức lương 98 đồng cũng là điều  bình thường.
Đường Niệm Niệm thưởng thức đồng hồ  cổ tay, mặc dù kiểu dáng  đơn giản nhưng vẫn khá xinh , cửa hàng bách hóa cũng  bán, nhưng  đắt, giá rẻ nhất cũng  tốn mười tám đồng.
“Chú nhỏ, cái  của chú kiếm  bao nhiêu tiền?’
Đường Niệm Niệm  cái  chắc chắn là hàng xách tay, chắc là  đắt.
Cô còn   nhiều ông chủ giàu  hạng đầu, cơ bản đều  giàu từ xách tay.
Nghĩ tới kết cục thê thảm của Đường Mãn Đồng trong kiếp , cả  Đường Niệm Niệm lạnh , nếu  do đám  Liễu Tịnh Lan âm thầm  tay, với bản lĩnh của Đường Mãn Đồng, chắc chắn  thể lăn lộn thành đại gia hàng đầu.
“Rất hời, nhập hàng chỉ tốn một đồng tám.”
Đường Mãn Đồng cũng  giấu giếm, từ nhỏ      với Đường Niệm Niệm.
Anh  chỉ lớn hơn Đường Niệm Niệm chín tuổi, chơi với  từ nhỏ, quan hệ còn  hơn mấy đứa cháu gái khác.
“Chú định bán trong thành?”
Đường Niệm Niệm nhíu mày, Đường Mãn Đồng xảy  chuyện  nửa cuối năm, đang bán đồ ở huyện thành thì  bắt  lao động cải tạo, kết quả   trong một trận ẩu đả, thậm chí  nhà họ Đường còn   thấy thi thể.
 đời    cô ở đây, Đường Mãn Đồng chắc chắn   việc gì, dù thế cô cũng  đề phòng.
“Không  huyện thành, lên Thượng Hải bán, ở đó  nhiều kẻ  tiền.”
Đường Mãn Đồng   tính toán từ ,   lấy hơn hai trăm chiếc đồng hồ điện tử, Chư Thành chắc  mua nổi, nhưng Thượng Hải nhất định .