Đường Niệm Niệm còn kịp trợn mắt, ngay lập tức : "Bây giờ quen vẫn kịp, dù thì nếu cháu giao việc cho chú, bảo đảm trong nửa tháng sẽ xong.”
"Chú với bác ba ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm lười quan tâm, cô chỉ phụ trách kỹ thuật, mấy cái đối nhân xử thế cô mặc kệ, cũng quản nổi.
Phiền nhất chính là mấy chuyện đối nhân xử thế.
Cô đúng là thể học nhưng cô học.
Đường Mãn Đồng nóng nảy, ăn xong một bàn lớn bánh mật xào, lau miệng một cái, đó chạy tìm đại đội trưởng.
Cũng gì với đại đội trưởng, dù hôm lái xe tới công xã, trong túi mang theo hai bao thuốc lá, một bao thuốc màu đỏ hiệu Song Hỉ, một bao thuốc hiệu Mẫu Đơn.
Bao Song Hỉ màu đỏ giá hai hào một bao, Mẫu Đơn thì năm đồng một bao.
Nhân viên thì cho bao Song Hỉ màu đỏ, còn lãnh đạo thì cho bao Mẫu Đơn.
Buổi chiều Đường Mãn Đồng về, mặt mũi đầy ý mừng, đến tìm đại đội trưởng chuyện, đó hai đều đến nở hoa, cùng tìm tới Đường Niệm Niệm.
"Nhóc Niệm, lãnh đạo ba mươi máy dệt vớ của chúng , còn thao tác trực tiếp một chút.”
Đường Niệm Niệm ngủ trưa dậy, ngáp một cái, lười biếng : "Ngày mai cháu sẽ kéo máy dệt vớ qua, đó cho thím hai từ chức.”
"Được, nhóc Niệm cháu xem để nhà ăn của đại đội thành nhà máy ?”
Lúc đại đội trưởng trưng cầu ý kiến thì thấy, nhà ăn của thôn đang để , vài năm vì nhà ăn cộng đồng nên mới cố ý lợp ngói lót gạch xanh, bây giờ cần nhà ăn cộng đồng nữa nên để trống.
"Được, tiên dọn dẹp nhà máy sạch sẽ, nối thêm điện , ngày mai cháu sẽ chuyển máy dệt vớ sang." Đường Niệm Niệm gật đầu.
"Bây giờ bác sẽ sắp xếp việc."
Đại đội trưởng vô cùng vui mừng, giống như tiêm thêm m.á.u gà, bước như bay tìm quét dọn nhà ăn, còn tìm nhân viên kỹ thuật điện đến nối điện.
Đường Thôn sắp bước tới huy hoàng !
Ông chính là một trong những đặt nền móng cho lịch sử huy hoàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-282.html.]
Đại đội trưởng tin chắc, trong trang sử của Đường Thôn, ông nhất định sẽ lưu một trang nổi bật!
Nghĩ đến chuyện , ông bước càng thêm rộng, cuối cùng chuyển sang chạy, Đường Mãn Đồng cũng theo kịp ông .
Đại đội trưởng chạy tới ủy ban thôn, mở loa: "Alo alo alo..."
Thử vài tiếng, âm thanh hùng hồn của ông vang tới bộ thôn, dân trong thôn đang việc ruộng cùng nâng dậy, đó ngẩng đầu về phía cái loa treo cây long não to ở cửa thôn.
"Lại tin nóng gì ?"
"Sao nào đại đội trưởng cũng đều alo alo alo, ai alo với ông !"
"Đừng nữa, đại đội trưởng gì ."
Người dân trong thôn thì thầm với , việc nữa, chuyên tâm lắng loa phát.
"Đường Bách Phúc, Đường Tam Cân, Đường Mãn Điền, Đường Tiểu Cẩu, Đường Kim Vân..."
Đại đội trưởng gọi tên mười thanh niên trai tráng, để bọn họ gấp rút chạy tới nhà ăn.
"Mang theo chổi, khăn lau, chậu, nhanh một chút!"
Đại đội trưởng như sấm rền gió cuốn, đó tắt loa, tới nhà ăn chờ.
Trong thôn ầm ĩ lên.
"Không ăn cơm tập thể đó chứ?"
"Không thể , hiện tại hơn nhiều."
"Đến nhà ăn xem , rốt cuộc là chuyện gì."
Người dân trong thôn bàng hoàng trong lòng, còn tâm trí việc, cũng chạy tới nhà ăn, hỏi đại đội trưởng rốt cuộc chuyện gì.
"Mẹ nó ai năng xằng bậy đó? Muốn tới nông trường cải tạo ?"
Đại đội trưởng tới cơm tập thể thì đen mặt, dạy dỗ một trận, đó mới tới chuyện mở nhà máy.
"Nhóc Niệm trong lòng luôn lo lắng cho Đường Thôn chúng nên mượn chút tiền bên nhà máy, Mãn Đồng cũng thêm ít tiền, ba mươi máy dệt vớ, mở nhà máy vớ cho Đường Thôn chúng !"