Trên tấm da dê là một tấm bức tranh đơn giản,  đánh dấu một vài địa danh, Đường Niệm Niệm liếc mắt một cái  nhận  đó là núi Thanh Ngưu.
Là ngọn núi phía  Đường Thôn.
Hơn nữa cô còn nhận  những địa điểm  đánh dấu  bản vẽ, chính là chỗ sơn cốc nơi Bách Tuế đuổi lợn rừng,  đây còn  sói,  Đường Thôn  từng đến đó, hiện tại cũng .
Cho nên, chẳng lẽ kho báu của nhà họ Đường cất giấu trong sơn cốc đó ?
“Bé Niệm , đây là bản đồ giấu kho báu ?”
Bà cụ Đường nhỏ giọng hỏi, hai mắt sáng lấp lánh, tim đập thình thịch.
Trong kho chứa kho báu, chắc chắn   nhiều bảo bối nhỉ?
Như là vòng tay vàng, dây chuyền vàng, chắc chắn   nhiều, nếu bà  xin cháu gái một cái để đeo, chắc là cũng  nhỉ?
“Là một bản đồ,   giấu gì thôi.”
Đường Niệm Niệm đưa bản đồ da dê cho bà cụ xem.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà cụ Đường để gần đèn, híp mắt  hồi lâu,  nhỏ: “Nhìn giống núi Thanh Ngu, nhưng   giống.”
“Chính là núi Thanh Ngu, bà ơi, bà thử nghĩ  xem, ông  từng  gì với bà ?”
Bà cụ Đường cảm thấy ba  ruột của cô, chắc hẳn  giao một  thứ cho ông cụ .
“Để bà nghĩ ...  , ông  bảo bà cất cái chăn bông nhỏ  thật , còn  đợi  khi cháu lớn  đưa cho cháu, giữ  kỷ niệm.”
Bà cụ Đường suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ nhớ  cái đó.
Cho dù ông cụ  dặn dò, bà  cũng  nỡ ném cái chăn  như .
“Bé Niệm , cho dù   bảo bối  , cũng đừng  tìm, để nó chôn trong núi .”
Sau khi bình tĩnh , bà cụ Đường bắt đầu hoảng hốt.
Năm đó nhà họ Đường gặp tai họa, cũng là vì quá nhiều tiền,  là sang bên  hưởng phúc, nhưng ai  còn sống  ?
Bà   mong giàu sang, chỉ hy vọng cả nhà  cơm ăn áo mặc, bình an là  .
“Vâng,  tìm.”
Đường Niệm Niệm cất tấm da dê , giọng điệu kiên định, cứ trấn an bà cụ .
Cô  lén lút  tìm, nếu thật sự  báu vật thì thu   gian, tuyệt đối  để nhà họ Chu  lợi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-291.html.]
Bà cụ Đường tin là thật, thở phào nhẹ nhõm,  lấy giỏ kim chỉ, chuẩn  khâu  chiếc chăn bông nhỏ  rách.
Bà cụ Đường cầm giỏ kim chỉ, ngậm đầu sợi chỉ một cái,  vuốt chỉ, xỏ chỉ  ánh đèn, nhưng xỏ mãi vẫn  .
“Niệm Niệm xỏ chỉ cho bà , già , mắt cũng  dùng  nữa!”
Bà cụ Đường dụi mắt,   buồn rầu.
Thời gian thật sự  tha cho một ai mà, năm  bà  còn  thể luồn kim xỏ chỉ, mới qua một năm mà nay mắt  mờ .
Đường Niệm Niệm nhận kim chỉ, xỏ  ngay lập tức, cô đưa kim chỉ cho bà cụ,  ngoài rót một ly nước, bỏ thêm một giọt linh tuyền.
“Nội ơi, uống nước!”
“ lúc bà cũng đang khát.”
Bà cụ Đường vui mừng vô cùng, đều  con bé Niệm nóng tính,  còn lười, nhưng con bé Niệm  là đứa cháu gái tri kỷ nhất trong  các đứa cháu gái, từ nhỏ   thương bà và ông cụ,  đồ ăn ngon cũng để dành cho bọn họ ăn.
Mấy đứa cháu gái ruột cũng  tri kỷ tới  !
Bà  uống một ngụm nước, chẹp miệng: “Sao nước ngọt dữ .”
Lại còn uống ngon nữa!
“Bà ơi, là do miệng bà ngọt đó!”
Đường Niệm Niệm  đùa một câu, cầm cái ly   ngoài.
Trời  tối, Từ Kim Phượng rửa chén xong, đang đóng đế giày  ánh đèn, Đường Mãn Kim thì đang dọn dẹp chuồng heo và chuồng gà, ngày nào gà và heo cũng thải   nhiều phân, bà cụ Đường thích sạch sẽ, nên ngày nào cũng  dọn phân.
Đường Cửu Cân  ngoài chơi với các bạn nhỏ khác, còn dắt theo Bách Tuế.
“Bịch bịch...”
Tám giờ tối.
Rất nhiều hộ gia đình trong thôn  tắt đèn, hiện tại TV vẫn  phổ biến, cả Đường Thôn   một chiếc TV nào, đến tối các  dân gần như   hoạt động giải trí nào nên tám giờ đều  lên giường ngủ.
Cửu Cân vội vàng chạy về,  đó là Bách Tuế, cả khuôn mặt nhỏ đều là mồ hôi, tóc cũng ướt đẫm.
“Lại chơi tới nỗi  đầy mồ hôi!”
Từ Kim Phượng hùng hổ, lau mồ hôi cho Cửu Cân, quần áo mùa thu bên trong ướt sũng,   tắm rửa  quần áo.
Đường Niệm Niệm nhếch khóe miệng,  khí gia đình thế  đều  tuyệt chủng ở mạt thế.