“Bách Tuế, đừng đánh nữa, đây là vợ của mi đấy!”
Đường Niệm Niệm  thể giao tiếp bằng suy nghĩ với Bách Tuế, vui mừng kêu Bách Tuế ngưng chiến,   đánh vợ.
“Gâu... Ở ?”
Bách Tuế  đầu  hỏi,  cẩn thận ăn trúng một vuốt của sói trắng, đau tới mức nó rú lên, cũng trả một vuốt  cho sói trắng.
“Đừng đánh nữa, con sói trắng  xinh  ? Đánh giỏi ?”
Đường Niệm Niệm chỉ sói trắng, Bách Tuế ngây ngẩn cả ,    ăn thêm mấy móng vuốt, nhưng nó  đánh trả, còn  chút e thẹn.
“Gâu... Không đánh?”
Bách Tuế lùi  vài bước, chủ động dừng chiến, sói trắng nghiêng đầu đánh giá nó, kêu lên vài tiếng: “Nơi  là nhà , mấy  mau  !”
Trước  sơn cốc  là địa bàn của lợn rừng, mười mấy con nên nó đánh  , chỉ  thể ở kế bên, nhưng  một ngày đám lợn rừng đột nhiên biến mất, nơi  trở thành địa bàn của nó.
“Gâu... Rõ ràng chỗ  là nhà của  em lợn rừng , mi  gì họ ?” Bách Tuế ‘vô sỉ’ hỏi.
“Không... Không , ai  bọn nó  !”
Sói trắng chột   đầu , mặc dù lợn rừng biến mất  liên quan tới nó,  thể là vì   tranh giành địa bàn, nó và lợn rừng đánh  vài , nhưng cả hai bên đều thua.
Không ngờ con ch.ó vàng hung dữ   là bạn của lợn rừng.
“Gâu... Ta quen nơi  hơn mi!”
Da mặt của Bách Tuế còn dày hơn cả heo,    hổ mà đánh dấu lãnh thổ sơn cốc .
Sói trắng thiếu tự tin nên  dám  gì, bởi vì nó còn đánh   con ch.ó vàng, huống chi con thú cái hai chân còn   tay ,  cảm giác  hung dữ.
“Lại đây!”
Đường Niệm Niệm vẫy tay, sói trắng nghiêng đầu, do dự hồi lâu, lúc  mới vươn móng vuốt , run rẩy  tới,  dám đến quá gần, chỉ  cách xa một mét.
“Đồ ăn ngon!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-293.html.]
Trong tay Đường Niệm Niệm xuất hiện một nắm nước linh tuyền, vợ tương lai của Bách Tuế đấy,  một nhà.
Đôi mắt giống như nho đen của sói trắng ướt dầm dề, lập tức sáng bừng lên, nhào tới  chút do dự, l.i.ế.m tay Đường Niệm Niệm, vẩy đuôi, lỗ tai áp sát đầu, đôi mắt cũng híp .
“Ăn ngon quá...”
Sói trắng vẫn   thèm, còn l.i.ế.m lên lòng bàn tay của Đường Niệm Niệm, ánh mắt lấy lòng, đuôi càng vẫy vui vẻ hơn,  là sói cũng  chắc  ai tin.
“Không còn nữa.”
Đường Niệm Niệm sờ đầu sói trắng, lông mềm mại, sờ lên vô cùng thoải mái.
Một nắm nước linh tuyền là  thu phục  sói trắng, cho dù Đường Niệm Niệm  , sói trắng cũng  theo đó, nó và Bách Tuế  một trái một , còn lợi hại hơn cả vệ sĩ.
Đường Niệm Niệm tìm hồi lâu trong sơn cốc, cũng  tìm thấy nơi giấu kho báu, cảnh vật  đổi, khung cảnh  núi  đổi  nhiều, chỗ giấu bảo vật   thể là do tổ tiên nhà họ Đường từ trăm năm  cất giấu.
Qua trăm năm, cây cối trong sơn cốc đều  trưởng thành,  còn giống như trong bức vẽ trong tấm da dê.
Sói trắng nghi ngờ, nó cảm giác thú cái hai chân xinh  hình như đang tìm đồ vật quan trọng, chẳng lẽ là hang động  đây nó vô tình   ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên trong   nhiều rương, nó  mở  .
Sói trắng va  Bách Tuế, kêu vài tiếng bên tai nó.
“Gâu... Vợ    một hang động.”
Bách Tuế vội vàng báo cáo.
Hai mắt Đường Niệm Niệm sáng lên, để sói trắng dẫn đường, còn đặt cho nó cái tên.
“Sau  gọi mi là Phúc Bảo nhé?”
Đường Niệm Niệm lấy một cái tên  lành, sống lâu Bách Tuế, Phúc Bảo kéo dài.
Sói trắng vui vẻ quẩy đuôi, nó thích cái tên .
Phúc Bảo chạy  dẫn đường, nó   một con đường núi chênh vênh, mọc đầy dây leo rậm rạp, may mắn Đường Niệm Niệm   thủ ,  bình thường chắc chắn  thể  .