“Chủ nhiệm Cao,   oan,   lừa ai cả…”
“Được ,   chút bận, chỉ cần  dưỡng thương cho khỏe, mặc kệ    ở  thì vẫn sẽ tỏa sáng thôi, học tập kỹ năng cho  , góp phần xây thêm một viên gạch cho Tổ quốc.”
Chủ nhiệm Cao  chút  kiên nhẫn, ông  ngắt lời Tề Quốc Hoa, dùng giọng điệu cán bộ nhà nước  một loạt,  đó cúp điện thoại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiếp đó, ông  gọi tới tổng đài bên quân khu dặn dò, nếu Tề Quốc Hoa  gọi điện tới thì  cần chuyển tiếp nữa.
Tề Quốc Hoa  tiếng tút tút trong ống loa, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng, chủ nhiệm Cao từng mở miệng là một tiếng đồng chí nhỏ, lúc nào cũng ân cần  thiết, bây giờ  trở nên lạ lẫm như .
Trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách!
Tề Quốc Hoa phát  tiếng  lạnh,   bỗng nhiên  to,  đến nỗi chảy cả nước mắt.
Đại đội trưởng  ở ngoài, trái tim lộp độp rơi xuống, ông  vô thức  giơ chân chạy,  đó  phản ứng kịp, chạy đến bên cửa sổ chăm chú , chỉ thấy Tề Quốc Hoa ngửa đầu  to, tiếng càng ngày càng lớn.
Điên  ?
Đại đội trưởng nhíu chặt lông mày,  dám trêu  tên điên đó,  chờ ở bên ngoài.
Vài phút , cuối cùng Tề Quốc Hoa cũng bình tĩnh , mang gương mặt âm trầm bước .
“Gọi điện đường dài một đồng năm.”
Đại đội trưởng đòi tiền  , Tề Quốc Hoa lục trong túi hồi lâu, ngay cả một cắt cũng  .
“Trước cứ thiếu,   trừ  công điểm .”
Tề Quốc Hoa lạnh lùng  một câu,  đó khập khiễng bước .
“Đệt… Không  tiền mà còn gọi điện đường dài!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-303.html.]
Đại đội trưởng thấp giọng mắng một câu, khóa  cửa và buồng điện thoại,  đó về nhà.
Thông tin Tề Quốc Hoa  quân đội khai trừ lan truyền còn nhanh hơn cả mọc cánh,  những trong Đường Thôn  hết mà mấy thôn kế bên cũng  .
Mấy cô gái ở Đường Thôn,   ít   gả  thôn bên ngoài, mấy ngày nay đều về nhà  đẻ ngóng tin,  đó  về nhà chồng truyền tin.
Dù  trong những năm gần đây, Tề Quốc Hoa là  đầu tiên  quân đội khai trừ, mặt mũi của tổ tông đều  vứt sạch!
Nhà họ Tề  mới bán con gái để trèo cao, địa vị trong thôn   chút chuyển biến ,  lập tức  chuyện  đánh ngã.
Lần  ngay cả Tề Quốc Hoa cũng mất  tự tin,   cứ   giường  ăn  uống, cũng   chuyện, Dương Hồng Linh   mặc kệ sống c.h.ế.t của  , mỗi ngày còn lôi    mắng chửi.
“Đồ bỏ , heo còn  ích hơn , hai năm nay  binh nhất cũng  kiếm  đồng nào, ngược  còn mang cái tiếng dơ   về, mắt   mù mới gả cho loại phế vật bỏ  như !”
Dương Hồng Linh vốn  ăn chia một nửa tiền xuất ngũ nên mới cứng rắn nhịn tới bây giờ, kết quả tất cả đều thành công cốc.
“Ly hôn , ngày mai tới công xã, nhà các  mượn  hai trăm đồng nhất định  trả, còn  bồi thường phí tổn thất cho  là một trăm…”
Dương Hồng Linh mắng liên hồi, vẫn đang tính toán sổ sách, càng tính càng hối hận.
Cô  là con gái Bắc Kinh trong trắng,  gả cho tên phế vật bỏ  Tề Quốc Hoa , mất  trong sạch, tiền cũng mất, thanh danh cũng mất,  kết hôn  quá lỗ .
Dương Hồng Linh hận lên cả Liễu Tịnh Lan, lúc  chính là do em họ một mực giật dây,  Tề Quốc Hoa là long phượng trong loài ,  triển vọng lớn nên cô  mới vội vàng lấy chồng.
Nét mặt Tề Quốc Hoa đờ đẫn, mắt điếc tai ngơ với mấy lời chửi mắng của Dương Hồng Linh.
“Anh  điếc ? Không  thấy chữ ly hôn hả? Ngày mai tới công xã, còn  bồi thường cho  ba trăm đồng, lúc đầu là do mắt   mù mới    cho lú lẫn đầu óc, cái gì cũng  , cũng chẳng  nổi đàn ông,  giường  , công việc càng  , thái giám còn mạnh hơn …”
Dương Hồng Linh càng mắng càng lớn tiếng, thậm chí còn nhắc tới khả năng của Tề Quốc Hoa, sự yên lặng của Tề Quốc Hoa càng cổ vũ thêm lửa giận của cô , cô  càng lải nhải mắng chửi, cũng  phát hiện sắc mặt của Tề Quốc Hoa   đổi.
“A… Anh còn dám đánh ?”
Tiếng kêu thảm thiết của Dương Hồng Linh  ngừng vang lên, cha Tề  Tề ở ngoài phòng  , nét mặt thẫn thờ, chỉ xem như   thấy.