Trong phòng, Tề Quốc Hoa bóp lấy cổ của Dương Hồng Linh, ánh mắt hung tàn, sức lực  tay ngày càng lớn, mặt của cô  dần dần trở nên tím xanh, ánh mắt sợ hãi.
“Vào cửa nhà họ Tề, chỉ   vợ tới chết!”
Giọng  của Tề Quốc Hoa đầy u ám, vốn dĩ gương mặt cũng xem như tuấn tú, giờ  vặn vẹo âm trầm đáng sợ, Dương Hồng Linh  dám  thẳng  , trong lòng vô cùng hối hận.
Sớm  là đồ thần kinh, cô  tuyệt đối  gả!
“Ngày mai  , mỗi ngày ít nhất  kiếm  tám công điểm,  sẽ bắt cô  thư cho nhà  đẻ, kêu bọn họ gửi tiền tới!”
Tề Quốc Hoa cúi , thấp giọng  bên tai Dương Hồng Linh, giọng  vô cùng dịu dàng, nhưng  khiến   cô  run rẩy, hối hận  kịp.
Ngày hôm , Dương Hồng Linh xuất hiện, cô  khiêng cuốc, chủ động yêu cầu  công việc nhiều công điểm nhất, gánh phân.
Đại đội trưởng  cô  một cái,  đó nghiêm mặt sắp xếp nhiệm vụ.
Bây giờ Đường Niệm Niệm  còn bao nhiêu hứng thú với chuyện của nhà họ Tề nữa,  đàn em của Bách Tuế  chằm chằm nên cũng  gây nổi sóng gió gì nữa.
Bên huyện thành cũng truyền xuống tin mới, Tề Quốc Xuân   giày vò đến     quỷ   quỷ, tên biến thái Hà Chí Thắng   đủ loại thủ đoạn tra tấn , Tề Quốc Xuân  thể kiên trì  tới cuối tháng  thì cũng xem như giỏi .
Người thứ hai sẽ tới lượt ai đây?
Đường Niệm Niệm  mong chờ.
Hôm nay, lãnh đạo công xã đến Đường Thôn, ba mươi máy  vớ  chuẩn  xong, cũng nối điện xong, chỉ đợi lãnh đạo đến kiểm tra.
“Niệm Niệm, trang phục  của bác thế nào? Không  đúng ?”
“Chị dâu, đầu tóc em   chải gọn gàng ? Chị xem giúp em với!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-304.html.]
“Mẹ, rót giúp con cốc nước, con khát quá!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc   khí ở nhà họ Đường cũng  căng thẳng, vì Tuyên Trân Châu là chủ lực tiếp đãi lãnh đạo bên công xã.
Nhiệm vụ vinh quang mà đại đội trưởng và Đường Niệm Niệm giao cho bà  là trình bày cho lãnh đạo thấy   máy dệt vớ  thể dệt   một đôi vớ với hiệu suất cao.
Tuyên Trân Châu  từ chức ở nhà máy vớ Hồng Tú, bà  chỉ là một nhân viên tạm thời nho nhỏ,  cũng  mà   cũng chẳng , việc từ chức cũng  khuấy lên  bao nhiêu bọt nước, chủ nhiệm phân xưởng ngay cả câu giữ  cho  cũng  thèm , thậm chí trong lòng còn thấy vui mừng, vì để trống  một vị trí,  thể dùng để  lấy lòng.
Tuyên Trân Châu sắp tiếp đãi lãnh đạo, bà  căng thẳng đến nỗi tay chân   đặt ở , bà  sống  ba mươi mấy năm, cán bộ nhà nước lớn nhất mà bà  từng quen  chính là đại đội trưởng.
Bà   từng gặp qua lãnh đạo công xã, ngược  bà  từng gặp qua xưởng trưởng nhà máy vớ, nhưng  từng  chuyện.
“Trân Châu, con  uống ba ly nước , đừng uống nữa, đừng để lúc nữa  chuyện với lãnh đạo con  mắc vệ sinh!”
Bà cụ Đường chỉ tiếc rèn sắt  thành thép trừng mắt  , cảm thấy vợ của thằng hai   bản lĩnh gì cả,   chỉ là gặp lãnh đạo thôi ,  gì đáng sợ .
“Giống như bình thường là , sợ cái rắm,  dáng vẻ chẳng  bao nhiêu triển vọng của con , con bé Niệm còn   để con  chủ nhiệm phân xưởng nữa đó, với chút triển vọng  của con, con quản nổi  hả?”
“Mẹ, con… con  sợ phạm sai lầm, mà sợ  mất mặt nhà !”
Tuyên Trân Châu hít một  thật sâu, bà  cũng thấy  chẳng  chút triển vọng nào, nhưng   bà    triển vọng là   ngay  chứ!
“Thím hai, nếu thím còn như , cháu sẽ để  khác  chủ nhiệm phân xưởng.”
Đường Niệm Niệm thả  một chiêu g.i.ế.c .
Sắc mặt của Tuyên Trân Chân  đổi lớn, bỗng nhiên tim  hoảng chân cũng  run nữa, bà  nâng đầu ưỡn ngực, ánh mắt còn kiên định hơn cả lúc  Đảng: “Thím  sợ,   chỉ  một đầu hai mắt một miệng thôi ,  gì  sợ!”
Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật một cái… Nếu   một đầu hai mắt một miệng thì mới gọi là đáng sợ đó!