Đại đội trưởng hùng hổ rời , sống c.h.ế.t của Liễu Tịnh Lan  liên quan tới Đường Thôn, ông  cũng lười quan tâm, điều ông  quan tâm nhất hiện tại chính là nhà máy vớ.
Trước   thành lập nhà máy, ông  lo lắng nhà máy  thành công, hiện tại nhà máy vớ   xong, ngày nào cũng  thể sản xuất ba bốn ngàn đôi vớ, ông   lo lắng  bán , lo tới nỗi miệng mọc đầy mụn nước.
“Bé Niệm , vớ của chúng  thật sự  thể bán  ?”
Đại đội trưởng   vài bước,   về, ông   hỏi câu   mười mấy , cứ hỏi  hỏi , hỏi tới mức khiến Đường Niệm Niệm mất kiên nhẫn.
“Không bán !”
Đường Niệm Niệm tức giận,  đó cô đều   thành vấn đề, nhưng đại đội trưởng  tin.
Nên dứt khoát  khác.
Tầm mắt của đại đội trưởng tối sầm , ngã thẳng  .
Đường Niệm Niệm sợ hãi, dùng tay kéo , mặt mày đại đội trưởng trắng bệch, môi cũng tái , dáng vẻ hồn xiêu phách lạc, khiến cô hiếm khi  cảm giác áy náy.
Nếu  bác ba nhát gan như , cô    dỗi ông .
“Không  vấn đề gì cả, chắc chắn  thể bán , bác cứ yên tâm !”
Đường Niệm Niệm ghé sát tai đại đội trưởng, hét to.
Hét nhỏ cô sợ đại đội trưởng   thấy, hồn  về .
Hồn xác của đại đội trưởng đúng là   về, nhưng lỗ tai cũng ù ù như sắp vỡ.
“Nghe thấy , cháu hét cái gì? Ông đây   điếc!”
Đại đội trưởng cũng gân cổ lên hét, bởi vì ù tai, nếu  nhỏ chính ông  cũng   thấy.
Đường Niệm Niệm trợn mắt, tai  điếc, nhưng nhát gan, giống hệt chú hai của cô, đều nhát gan.
“Thật sự  thể bán ? Bé Niệm , khi nào mới bán ? Cứ chất đống trong kho hàng, bác  mà hoảng sợ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-311.html.]
Đại đội trưởng  vui   lo, hiện tại  bộ khoản đầu tư  nhà máy đều là do bé Niệm chi trả.
Ông  sợ bán  , con bé Niệm sẽ lỗ vốn,  bộ tài sản của Đường Thôn cộng  cũng  đủ bồi thường.
“Bác ba , nhà máy vớ mới hoạt động  mấy ngày? Bác gấp cái gì,   chú nhỏ   thành tìm khách hàng  ? Còn nếu  , công xã nhiều  như thế, mỗi  mua một đôi là đủ .”
Đường Niệm Niệm kiên nhẫn an ủi, hiện tại là thời đại kinh tế kế hoạch, cung thấp hơn cầu, chỉ cần  thể sản xuất   đồ,  cần  lo  bán .
Vớ trong cung tiêu xã bán một đồng hai hào một đôi, vớ Đường Thôn bán rẻ hơn một chút,   nhiều   mua.
Hai mắt đại đội trưởng sáng lên, vui vẻ : “ , trong công xã   nhiều    vớ để mang , bé Niệm , nếu  bây giờ kêu   bán ?”
“Không vội, đợi chú nhỏ về ,  chú   thử xem .”
Đường Niệm Niệm   hứng thú với bán lẻ, phiền hà  còn tốn công, nên bán sỉ.
 mà—
“Bác ba,  cần  kêu  đem  ngoài bán, bác dán một tờ thông báo  cổng nhà máy,  nhà máy mới mở bán đại hạ giá, vì tình cảm hàng xóm láng giềng, một đôi vớ chín hào, chỉ bán sáu ngày, sáu ngày  sẽ lên một đồng mốt!”
Đường Niệm Niệm đưa  chủ ý, cần gì  đem  bán, để   tới cửa mua    hơn .
Hai mắt của đại đội trưởng còn sáng hơn cả bóng đèn,  Đường Niệm Niệm giống như đang  Thần Tài.
“Sao đầu óc của bé Niệm  thông minh như thế, chẳng trách  nào thi cũng  một trăm điểm, bác lập tức kêu    thông báo, còn thông báo lên loa phát thanh!”
Đại đội trưởng khen ngợi hết lời,  định   thì  Đường Niệm Niệm kêu .
“Bác ba, bác  cử  đáng tin cậy trông coi phân xưởng, đừng để   lấy trộm vớ về nhà, cháu  thím hai ,   thím   việc trong nhà máy, ngày nào cũng   lấy vớ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vẻ mặt của đại đội trưởng dần trở nên nghiêm túc, đây đúng là một vấn đề, nhưng ai cũng  tư lợi riêng, cử ai trông coi mới  đây?
“Bác ba, cháu  ngại đề cử    tài, bà cháu vô cùng thích hợp.”
Đường Niệm Niệm tìm một công việc nhẹ nhàng cho bà cụ nhà , ngày nào cũng  việc mệt  chết, vẫn nên tới phân xưởng  quản lý .