“Bác ba xử lý thế nào?” Đường Niệm Niệm hỏi.
Cô  hề kinh ngạc  chuyện như , rừng lớn, chim gì cũng , nhất định  thiếu mấy tên trộm vặt.
“Bác ba cháu    ý kiến của cháu, lát nữa nó sẽ tới tìm cháu.”
Bà cụ Đường bĩu môi, nếu bà  là xưởng trưởng, chắc chắn sẽ sa thải, cốt cách trộm cắp như  tuyệt đối  thể giữ  trong nhà máy, thế  khác gì bỏ chuột  hũ gạo chứ?
 đại đội trưởng  nhớ tới tình nghĩa láng giềng,  cho Ngân Tú thêm một cơ hội nữa, nhưng ông  cũng  tự chủ trương,   ý kiến của Đường Niệm Niệm,  đó mới quyết định.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.
Đại đội trưởng mặt mày rầu rĩ bước tới,  khi  thấy Đường Niệm Niệm, hai mắt lập tức sáng lên, giống như  thấy  đáng tin cậy.
Trước  ông   hề , chuyện quản lý nhà máy  nhọc lòng như , còn nhọc nhằn hơn cả quản lý   việc trong thôn.
“Bé Niệm , cuối cùng cháu cũng  về!”
Đại đội trưởng bước ba bước thành hai bước,  tới  mặt Đường Niệm Niệm, một tay kéo Đường Cửu Cân vẫn đang ăn cơm ở bên cạnh sang một bên, bản  đặt m.ô.n.g  xuống.
Cửu Cân vẫn còn ngậm miếng thịt trong miệng, suýt chút nữa mắc nghẹn, cô bé giận nhưng  dám  gì, mở to mắt  đại đội trưởng, ngoan ngoãn  sang bên cạnh.
Từ Kim Phượng  dậy  phòng bếp lấy thêm chén, đặt xuống  mặt đại đội trưởng.
Đại đội trưởng  chuyện trong lòng, cho dù bây giờ  thịt rồng thì ông  cũng ăn  nổi.
“Bé Niệm , chuyện là như ...”
“Bác ba, cháu  , chuyện trộm vớ đúng , ăn cơm  , ăn xong hẵng !”
Đường Niệm Niệm cắt ngang lời của đại đội trưởng, cô  thích  ăn cơm   chuyện, hơn nữa chuyện nhỏ   gì  rầu rĩ, con  đại đội trưởng  thích hợp  xưởng trưởng.
Cô   thành tìm  họ nhỏ Đường Kiến Thụ, trong ấn tượng của cô, Đường Kiến Thụ táo bạo  quyết đoán, khá  với chú nhỏ Đường Mãn Đồng.
Hơn nữa  kiếp , Đường Kiến Thụ còn bắt đầu gầy dựng sự nghiệp và trở thành một trong những  giàu đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-325.html.]
 hiện tại vẫn còn là nhân viên tạm thời của nhà máy máy kéo.
Đại đội trưởng chỉ đành ngậm miệng , cầm lấy chén ăn cơm, đợi ăn xong, ông  gấp gáp  về phía Đường Niệm Niệm, còn  kịp lên tiếng   thấy cô : “Chuyện   cần bàn tới tình cảm, lập tức sa thải, còn  dán thông báo, thông báo cho cả thôn !”
Cần  g.i.ế.c gà dọa khỉ!
“Dù  cũng là  trong thôn,  nên cho thêm một cơ hội ?” Đại đội trưởng nhỏ giọng hỏi.
“Bác ba, nội quy của nhà máy  dán ngay  cổng, lúc  nhà máy cũng   rõ ràng với  , bất kỳ ai lấy cắp vật liệu trong nhà máy đều sẽ  sa thải,  bàn tới chuyện tình nghĩa gì cả, cho dù  lấy cắp  là chị Hồng Hạnh, là  cháu, cũng  kiên quyết sa thải!”
Đường Niệm Niệm   mất kiên nhẫn, còn lấy Từ Kim Phượng và Đường Hồng Hạnh  so sánh.
Từ Kim Phượng hoảng sợ, vội vàng tỏ thái độ: “Mẹ   lấy, chút sợi tơ dính lên quần áo cũng   lấy !”
Bà   ngốc, vẫn  chuyện gì nên .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hồng Hạnh cũng sẽ   chuyện đó, nếu con bé , bác đánh gãy chân con bé!”
Đại đội trưởng cũng lập tức bày tỏ thái độ, mặc dù trong đầu con gái ông   phân, nhưng tuyệt đối    chuyện trộm cắp.
“Cháu chỉ ví dụ,   gấp cái gì, việc   cần thương lượng nữa, bác ba, tính do dự thiếu quyết đoán của bác  ,  xưởng trưởng cũng giống như  tướng quân,  tàn nhẫn độc ác, công chính nghiêm minh, nếu chuyện nào cũng  tới tình nghĩa,    thể quản lý  nhà máy chứ?”
Đường Niệm Niệm  hề nể nang, dạy dỗ đại đội trưởng.
Đại đội trưởng  hổ cúi đầu, hai tay bất an mân mê đầu gối, con bé Niệm dạy đúng, ông   sửa.
 mà—
“Bác tàn nhẫn độc ác  nổi, bọn họ  , bác liền  nỡ nhẫn tâm!”
Đại đội trưởng   nỗi khổ của ông .
Đều là đồng hương cúi đầu  gặp ngẩng đầu cũng thấy,   thể nhẫn tâm !
Nếu là quỷ tử, ông  chắc chắn tàn nhẫn, tuyệt đối  nương tay!