Trong lòng Đường Ngũ Cân như lửa đốt, vì tức giận và đau đớn nên cơ thể càng thêm run rẩy, cô  mệt lên mệt xuống  trâu  ngựa dùng cả mồ hôi và nước mắt để kiếm tiền, ngay cả giấy vệ sinh cũng  nỡ mua, bây giờ  để cho Liễu Tịnh Lan xài, hèn gì Liễu Tịnh Lan ngày nào cũng ăn ngon mặc sướng, đều là xài tiền của cô .
Hà Quốc Khánh  nhúc nhích, giống như   thấy.
“Anh đừng  giả bộ giả bộ câm điếc nữa, mười lăm đồng ,    đưa cho Liễu Tịnh Lan  ?”
Đường Ngũ Cân vọt tới bên giường, dùng sức đẩy Hà Quốc Khánh, gằn giọng chất vấn.
Hà Quốc Khánh  giả c.h.ế.t nổi nữa, bèn thiếu kiên nhẫn quát lên: “Không  chỉ là mười lăm đồng thôi , là  lấy đó, thì   nào?”
“Anh cầm tiền đem  ?”
“Cô còn quản ông đây cầm   ,   còn là chủ của cái nhà  ? Ông đây tiêu chút tiền cũng  thông báo cho cô ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giọng  của Hà Quốc Khánh càng lúc càng lớn, còn đặc biệt tỏ vẻ cây ngay  sợ c.h.ế.t .
Trước đó   còn  chút chột , nhưng bây giờ   vô cùng tức giận, chỉ  mười lăm đồng thôi mà,    xài thì xài, một  phụ nữ nông thôn như Đường Ngũ Cân, thế mà dám chất vấn  ?
Hừ, quá nể mặt cô  !
“Trong nhà  còn một đồng nào,  còn lấy tiền tiêu,    sống  đây?” Đường Ngũ Cân chịu đựng cơn đau bụng, khàn giọng chất vấn.
Còn hai mươi mấy ngày nữa mới phát tiền lương, trong thời gian  chắc chắn  thể sống nổi.
Bây giờ Hà Quốc Khánh  chút hối hận, hôm đó  khi  xong với Liễu Tịnh Lan, hai mắt Tịnh Lan đỏ hoe ngay  mặt  , còn đau thương  lâu    ăn thịt, lúc đó đầu óc của   nóng lên, bèn về nhà lấy tiền, nhét hết cho Liễu Tịnh Lan, kêu cô   mua thịt ăn.
“ tất nhiên  cách, cô gào quỷ gì ở đây!”
Hà Quốc Khánh mạnh miệng, nhưng ngoài mạnh trong yếu.
“Anh đến đòi Liễu Tịnh Lan trả  tiền ,  ngay bây giờ,   đến trạm y tế khám bệnh!”
Đường Ngũ Cân đau bụng   nổi nữa, cô  bám  cái hòm, khom eo , mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặt còn trắng hơn cả  chết, hơn nữa  mặt cũng  mồ hôi.
Hà Quốc Khánh cũng giật ,   cũng  ngờ Đường Ngũ Cân  bệnh thật, nhưng kêu   đến đòi tiền về thì nhất định  .
Tiền  cho ,     mặt mũi nào lấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-335.html.]
“  tìm  mượn tiền.”
Hà Quốc Khánh xuống giường, tùy tiện mặc đồ,  ngoài tìm  vay tiền.
“Anh  đòi tiền Liễu Tịnh Lan ngay, đòi mười lăm đồng về đây, ngay bây giờ,  liền !”
Tính ngang bướng của Đường Ngũ Cân cũng nổi lên, cô  nhất định  lấy  mười lăm đồng đó, tuyệt đối  thể để ả lẳng lơ  chiếm  lợi.
Hà Quốc Khánh  để ý tới cô ,  gõ cửa nhà kế bên, Đường Ngũ Cân  hận  vội, cô  ấn bụng bước ,  về hướng lều của Liễu Tịnh Lan.
“Cô   ? Đường Ngũ Cân, cô  về đây!”
Hà Quốc Khánh gấp đến độ đuổi theo,  lôi  về, Đường Ngũ Cân lạnh lùng   , nét mặt dữ tợn, đáng sợ tới mức khiến Hà Quốc Khánh  động đậy.
Ở  mặt  , Đường Ngũ Cân vẫn luôn   bộ dạng  lời thuận theo,  đầu tiên    thấy bộ dạng  của Đường Ngũ Cân thì lập tức sợ hãi.
Hà Quốc Khánh trơ mắt  Đường Ngũ Cân từng bước  tới cửa lều của Liễu Tịnh Lan,  đó đẩy cửa  .
“Cạch!”
Cửa đụng  tường, Liễu Tịnh Lan và Dương Hồng Linh giật nảy , ngẩng đầu  Đường Ngũ Cân  ở cửa.
“Trả tiền , mười lăm đồng!”
Đường Ngũ Cân dùng sức ấn bụng, giọng  khàn , xem  trạng thái vô cùng tệ.
“Cô thần kinh ,  ai lấy tiền cô !”
Liễu Tịnh Lan  cợt  tiếng,  c.h.ế.t cũng  thừa nhận, tiền   túi cô   thì chắc chắn sẽ  nhả .
“Trả tiền!”
Đường Ngũ Cân  còn sức  nhiều, cô  bước  phòng, trong  khí  mùi thơm của mì trứng gà,  bàn còn bày hai túi mì sợi, mười mấy quả trứng gà, còn  cả bánh trứng, những đồ  nhất định là mua từ mười lăm đồng của cô .
Đường Ngũ Cân càng thêm ghen ghét, cô  ôm hết đồ  bàn  trong ngực, ôm xong thì  về.
“Đang ban ngày cô  tới nhà  cướp đồ, Đường Ngũ Cân đầu óc của cô  bệnh  , trả đồ  đây!”
Liễu Tịnh Lan bước lên  cướp ,  giật  đồ.