Ngày hôm , Đường Niệm Niệm đem bảy mươi quả trứng ngâm nước tiểu  thành, trong đó hai mươi quả là cho Đường Mãn Ngân.
Cô  tới nhà máy Hồng Tinh , trực tiếp  tới văn phòng của xưởng trưởng Vũ.
“Niệm Niệm, cháu tới  đúng lúc, chú đang  một lô công việc!”
Xưởng trưởng Vũ  thấy cô tới thì vui  mặt.
“Để  cổng , chiều nay cháu tới kéo hàng.”
Đường Niệm Niệm lấy một túi trứng ngâm nước tiểu trong giỏ , đặt lên bàn  việc: “Bà cháu  trứng ngâm nước tiểu.”
Hai mắt xưởng trưởng Vũ sáng lên, trứng ngâm nước tiểu chính là đồ , trong thành  ăn cũng  mua .
Ông  mở túi , lột một quả  ăn, sáng nay bà cụ Đường  hâm , trứng vẫn còn nóng hổi, xưởng trưởng Vũ ăn liền hai cái, ăn  ngon miệng, Đường Niệm Niệm  càng  càng thấy ghét bỏ.
  vầng trán ngày càng sáng láng của xưởng trưởng Vũ, cô lập tức hiểu .
Đàn ông bốn mươi  chịu nổi tổn thương mà!
“Cháu  đây!”
Đường Niệm Niệm xoay  rời , còn  tới nhà máy Tiền Tiến đưa trứng.
“Đợi , Niệm niệm , gần đây Chư Thành đang xem xét  cầm cờ đỏ ngày 8 tháng 3, nhà máy Hồng Tinh  một suất, để chú báo tên cháu lên .”
Xưởng trưởng Vũ nuốt trứng,  rót một tách ,   chuyện vinh quang .
Ông  cảm thấy Đường Niệm Niệm chắc chắn đồng ý, cầm cờ đỏ ngày 8 tháng ba là một chuyện vinh dự cả dòng họ.
“Chỉ  một cái? Thôi , chú đưa những  khác  ạ!”
Đường Niệm Niệm từ chối, cô  thể nhận lương cao, còn đoạt  suất cầm cờ đỏ ngày 8 tháng 3,     quá tham lam.
Hơn nữa cô   ý định  con đường  quan, mấy chuyện vinh dự đó   tác dụng gì nhiều, vẫn là kiếm tiền quan trọng hơn.
“Cháu còn nhỏ nên  hiểu, cầm cờ đỏ ngày 8 tháng 3  vinh dự, còn  ghi  hồ sơ,   cháu  tới những đơn vị lớn hơn khác, đó đều là vốn liếng để cháu thăng chức.”
Xưởng trưởng Vũ tận tình chỉ  chỗ ,  chỉ  thanh danh , mà còn  nhiều lợi ích thực tế hơn.
Ví dụ như khi xét tuyển  đại học Công Nông Binh,  cầm cờ đỏ ngày 8 tháng 3 chắc chắn  xét ưu tiên, còn  chức danh nghề nghiệp, đó đều là các yếu tố xét tuyển, cô nhóc vẫn còn quá trẻ tuổi,  hiểu  tầm quan trọng.
Hơn nữa ông   rõ, Đường Niệm Niệm chắc chắn sẽ  sống mãi trong Chư Thành, con bé  tuổi nhỏ, nhưng  nhiều bản lĩnh, cả Hồng Tinh và Tiền Tiến cộng  cũng  đủ cho cô nhóc  phát huy.
Đường Niệm Niệm kiên nhẫn  hết lời dong dài của xưởng trưởng Vũ, cô  ý  của xưởng trưởng Vũ, nhưng cô thật sự  quan tâm.
Sau khi trải qua thời mạt thế, cô chỉ cảm thấy hứng thú với vật tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-338.html.]
“Chú Vũ, cháu    quan.”
Đường Niệm Niệm vô cùng chân thành,    quan mới để ý tới danh tiếng.
Cô chỉ  kiếm tiền.
Cho dù  danh tiếng  cũng   cả.
Xưởng trưởng Vũ đang chuẩn  thao thao bất tuyệt   những lời  đè xuống,  Đường Niệm Niệm với vẻ một lời khó  hết.
“Bé Niệm , cháu còn trẻ, tương lai vô hạn, cháu   chí tiến thủ!”
Mầm non  như ,     quan, xưởng trưởng Vũ   chẻ đầu cô nhóc  xem bên trong  gì.
Nếu ông    một nửa tài năng của Đường Niệm Niệm,  lẽ bây giờ ông   trở thành lãnh đạo cao nhất của Cục công nghiệp.
“Cháu   chí tiến thủ.”
Đường Niệm Niệm cảm thấy xưởng trưởng Vũ   nhận thức sai về , cô vẫn luôn tiến tới.
Cũng  nghiêm túc học hỏi thêm kỹ năng, nếu  cô còn trẻ như ,   thể thành thạo các kỹ thuật như   chứ.
“Cháu  đây!”
Đường Niệm Niệm mất kiên nhẫn  xưởng trưởng Vũ lải nhải, cầm một quả trứng ngâm nước tiểu  bàn, vỏ cũng  lột mà  nhét thẳng  miệng ông ,  đó nghênh ngang rời .
Xưởng trưởng Vũ lấy quả trứng ngâm nước tiểu trong miệng , nhổ nước miếng vài cái,  lấy  súc miệng, con bé c.h.ế.t tiệt  còn  lột vỏ,  nó, đây chính là trứng ngâm nước tiểu đấy.
Nếu cô nhóc   hứng thú,  thì thôi.
Xưởng trưởng Vũ lắc đầu, cảm thấy Đường Niệm Niệm vẫn còn quá nhỏ tuổi, mới mười bảy mười tám,    tầm quan trọng của những việc đó, đợi qua vài năm nữa, cô nhóc chắc chắn sẽ hiểu rõ, tới lúc đó cũng  muộn.
Đường Niệm Niệm  tìm Đường Mãn Ngân, cho ông  hai mươi quả trứng ngâm nước tiểu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lại  tới nhà máy Tiền Tiến, cho xưởng trưởng Tiền hai mươi quả.
Nhà máy Tiền Tiến cũng  một lô công việc, Đường Niệm Niệm tới phân xưởng chỉ dạy,  đám  Đường Kiến Quốc thao tác, cô  bên cạnh quan sát.
Bận rộn cả một ngày trời mới gia công xong linh kiện, hơn nữa Đường Niệm Niệm cũng xác định  ba  đồ .
Đường Kiến Quốc, Mạnh Nhiên và thêm một  thanh niên khác.
Ba   nhanh nhẹn, học hỏi nhanh,  thẳng  là đầu óc thông minh, Đường Niệm Niệm   kiên nhẫn dạy cho kẻ ngốc, dạy cho  thôn minh bớt  lo hơn.
Làm xong việc của nhà máy Tiền Tiến cũng  tới chạng vạng, Đường Niệm Niệm rửa tay, chuẩn   tìm Bát Ca.
Xưởng trưởng Tiền gọi cô : “Tiểu Đường,  chuyện   với cháu.”