"Chị hai... em... em thi..."
Vẻ mặt Đường Đông Cường đau khổ,     thi , nhưng khi Đường Niệm Niệm   bé, ánh mắt cô lạnh như băng khiến da đầu  bé căng lên,  lưng bỗng lạnh run, lập tức sửa lời: "Chị hai, chắc chắn em sẽ thi !"
"Tốt, Lục Cân thì ?"
"Em cũng  thể thi !"
Đường Lục Cân ưỡn n.g.ự.c cam đoan, nếu thất bại con bé sẽ treo cổ tự tử ngay lập tức. Nếu Đường Đông Cường   mà nó    thì mất mặt chết!
Đường Niệm Niệm   lòng, tâm tình càng vui vẻ, khó trách các bậc cha  đều thích dọa dẫm mấy đứa nhỏ, chính   cần  cố gắng  gì, chỉ cần mở miệng nhẹ nhàng đặt  một mục tiêu nhỏ. Thật thoải mái mà!
"Buổi tối đừng  khỏi nhà, cũng    chuyện với  lạ, ban ngày     ngoài thì hai đứa   cùng !" Đường Niệm Niệm dặn dò.
Hai đứa nhóc đồng loạt gật đầu, bảo đảm sẽ   khỏi cửa.
"Trở về phòng , chị   !"
Đường Niệm Niệm phất tay rời .
"Oa, bánh bao kìa, Đường Lục Cân, chị của các  thật !"
Hai  trở  phòng học, các học sinh đều vô cùng hâm mộ. Nhiều bánh bao như , hương thơm của bánh  sớm khiến bọn chúng thèm rỏ dãi.
Đường Lục Cân  , nhưng con bé  chia bánh bao cho bạn học, con bé tiếc của.
Kỳ thật con bé và Đường Đông Cường  thể xử lý hết mười chiếc bánh bao , con bé bốn, Đường Đông Cường sáu,  thể dễ dàng ăn sạch.
 cuối cùng Đường Lục Cân cũng đưa một chiếc bánh bao cho bạn học nữ  cùng bàn, cũng là  nông thôn giống như cô bé.
Tháng  bạn   cho cô bé bánh Thanh Minh, tuy rằng bên trong   nhiều thịt, cũng  ngon bằng đồ nhà  , nhưng là tâm ý khó  ,  nên Đường Lục Cân vẫn luôn nhớ kỹ.
Đường Đông Cường cũng chia hai chiếc bánh bao cho bạn học  quan hệ , còn  bốn chiếc,  bé chỉ cắn mấy miếng  ăn xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-345.html.]
Đường Niệm Niệm đạp xe  về Đường Thôn, lúc   tới giờ cơm trưa, trong thôn khói bếp lượn lờ, mùi đồ ăn bao trùm khắp thôn.
Cô hít hít cái mũi, khi ngửi thấy mùi thịt, cô  khỏi nở nụ .
Nhà máy vớ   xây dựng, mức sống trong Đường Thôn bay vút lên một tầm cao mới, đợi đến khi nhà máy máy móc  thành lập, tuyệt đối  thể đạt tới tầng trung lưu.
Vân Mộng Hạ Vũ
 hiện tại nhà họ Đường cũng   yên bình lắm,  ngoài cửa cũng  thể  thấy tiếng la mắng của bà cụ Đường, còn  tiếng  của Từ Kim Phượng.
"Kẻ vong ân bội nghĩa  sớm   còn là  của nhà họ Đường, c.h.ế.t sống gì cũng   quan hệ tới nhà họ Đường!"
Bà cụ Đường nghiêm mặt, ngữ khí kiên quyết.
"Mẹ, hiện tại Ngũ Cân chỉ còn nửa cái mạng thôi, hơn nữa còn sinh non, bên    ai chăm sóc, con  tới chăm sóc con bé nửa tháng thôi, chờ  khi con bé hồi phục thì con sẽ về!"
Từ Kim Phượng  sướt mướt cầu xin, bà   mới   hai ngày  đứa con gái lớn của  sinh non, bên  cũng   ai chăm sóc, ngay cả một miếng nước ấm cũng   để uống.
Hơn nữa sinh non còn khiến cơ thể  tổn thương nặng nề, Từ Kim Phượng lo lắng cho sức khỏe của Đường Ngũ Cân, tuy rằng đứa con gái lớn  khiến cho bà đau khổ thất vọng, nhưng rốt cuộc cũng là miếng thịt   bà mà.
"Tên Mắt Kính Nhỏ  ?"
Ngữ khí của bà cụ Đường cực kỳ  .
"Kẻ vương bát đản lòng  hiểm độc  dám qua  mập mờ với Liễu Tịnh Lan, trời còn sáng mà  quấn quít với ,  còn quan tâm đến sống c.h.ế.t của Ngũ Cân . Lần  Ngũ Cân sinh non cũng là vì  đôi cẩu nam cẩu nữ   hại!"
Từ Kim Phượng nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ hận đôi cẩu nam cẩu nữ .
"Chính nó đòi sống đòi c.h.ế.t nhảy  cái hố lửa , còn trách  ai?"
Bà cụ Đường  lạnh, rõ ràng là nó tự nhảy  hố lửa, chẳng thể trách  khác .
Từ Kim Phượng    gì nữa, chỉ tiếp tục  lóc.
"Mẹ, là do Ngũ Cân sai, nhưng... nhưng con  đành lòng, con chỉ  chăm sóc cho con bé nửa tháng thôi,   ?"
Từ Kim Phượng nhỏ giọng cầu xin, bà  chỉ  chăm sóc con gái sinh non thôi  sẽ  về,   sẽ  quan tâm tới nữa.