Trương Ngọc Mai  đánh tới ngớ , cũng   phản kháng , cơn đau   mặt cuối cùng cũng nhắc nhở cô , khiến cô    hổ   tức giận.
Trương Ngọc Mai  chịu  đau, vươn tay định phản kháng , dáng  cô  cũng tương đương với Đường Lục Cân, nhưng rắn chắc hơn một chút, Đường Lục Cân trông điềm đạm yếu đuối,  giống một cô gái nông thôn mạnh mẽ.
Trương Ngọc Mai  việc đồng áng từ khi còn nhỏ nên mạnh mẽ, cô  tự tin  thể đánh bại Đường Lục Cân.
“  , Đường Lục Cân cô đừng  ngậm m.á.u phun !”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương Ngọc Mai  phản kháng  lớn tiếng thanh minh, cô   bình tĩnh  khỏi cơn hoảng hốt.
Cho dù   cô    Đường Lục Cân gài, nhưng   bằng chứng rõ ràng, cô  chỉ cần cứng miệng  chịu thừa nhận, nhất định sẽ   cả.
Đường Lục Cân nhanh nhẹn tránh  móng vuốt của cô , còn đá một cú  bụng Trương Ngọc Mai, con gái nhà họ Đường từ nhỏ ai cũng  theo ông cụ Đường Thanh Sơn lên núi, ngoại từ Đường Ngũ Cân.
Từ nhỏ Đường Ngũ Cân    ông cụ thích, ông cụ  lên núi cũng   dắt cô  theo.
Cho nên, mặc dù Đường Lục Cân  lợi hại như Đường Niệm Niệm và Cửu Cân, nhưng cũng  dễ  bắt nạt, chỉ  vài cái, cô bé  khống chế  Trương Ngọc Mai, trở tay đè cô  lên bàn cơm,  thể động đậy.
“Cô cho rằng  thừa nhận thì sẽ vô tội ? Trương Ngọc Mai, cô đừng coi   đều ngốc hết , dáng vẻ  tật giật    của cô chính là bằng chứng  nhất, cũng chính cô là   bỏ sách cấm  trong ngăn kéo của , cũng là cô báo tin cho Cát Vĩ Hội, để họ tới bắt , cô thật đúng là một kẻ tiểu nhân đê tiện, hiểm ác!”
Đường Lục Cân  với vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu lạnh lẽo, mặc dù giọng  lớn, nhưng nhà ăn lúc  yên tĩnh  một tiếng động,   đều  rõ lời cô bé .
Ai nấy đều  Trương Ngọc Mai với vẻ khinh thường.
“Không  ... Cô đang  hươu  vượn!”
Ánh mắt Trương Ngọc Mai hoảng loạn, nhưng miệng vẫn  cứng,  chịu thừa nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-389.html.]
Cô  hiểu rõ, chỉ cần thừa nhận, cô  sẽ  thể nào học ở trường  nữa, cũng  lấy  bằng  nghiệp cấp ba.
Đường Lục Cân nghiến răng, vô cùng hận con khốn , cô bé thật sự   chứng cứ, chẳng lẽ  dễ dàng buông tha cho con khốn   ?
Cô bé  cam lòng!
Trương Ngọc Mai đắc ý, còn liều lĩnh : “Mau thả  , Đường Lục Cân,  coi cô như bạn bè mà cô  đối xử với  như ,   chúng   còn là bạn bè nữa!”
“Ai   bạn với loại rắn độc như cô chứ!”
Đường Lục Cân tức giận mắng to, gương mặt trắng nõn tức giận tới mức đỏ bừng lên,    cô bé   nhận , Trương Ngọc Mai chất phác chân thành  là  ác độc, nham hiểm, mặt dày vô liêm sỉ thế  chứ.
Các bạn học khác đều nhíu mày, vô cùng chán ghét Trương Ngọc Mai vô liêm sỉ, nhưng bọn họ cũng   cách nào,  việc đều   chứng cứ,   chứng cứ thật sự  thể định tội Trương Ngọc Mai.
Đường Niệm Niệm  ngoài cửa nhà ăn khẽ thở dài, Đường Lục Cân vẫn còn quá lương thiện.
Cũng  trách , Đường Lục Cân mới mười sáu tuổi,   lòng  hiểm ác,  thể  tới mức độ như  là   lợi hại .
Cô chậm rãi bước  nhà ăn, chen  giữa đám , tiến tới trung tâm.
Trương Ngọc Mai vẫn đang  Đường Lục Cân ấn xuống, thái độ vô cùng kiêu ngạo, bảo Đường Lục Cân thả cô  .
“Thả cô  để  hại những  khác nữa ?”
Cơ thể Đường Niệm Niệm chợt lóe lên, chặn ngay  mặt Đường Lục Cân, một tay túm lấy, Trương Ngọc Mai   tay cô.
Động tác vô cùng nhanh chóng,   cũng  thấy rõ, giống như  hoa mắt, Trương Ngọc Mai   một cô gái xinh  khống chế.
Có  nhận  Đường Niệm Niệm, là chị gái xinh  của Đường Lục Cân,  đó còn tay  đón bóng ở sân bóng rổ đấy..