Đường Niệm Niệm cũng  bảo con rắn nhỏ  về, vẫn để nó nghịch ngợm quấn lấy cổ Trương Ngọc Mai, con rắn nhỏ vô cùng thích trò , nó còn tò mò l.i.ế.m mặt Trương Ngọc Mai.
“A... Tránh , đừng cắn ,  thừa nhận hết, là   để quyển tạp chí tiếng Anh, là  của Cát Vĩ Hội tìm , cho  mười đồng, bảo  , Đường Lục Cân,  thú nhận hết, cô mau thả   ...”
Trương Ngọc Mai  lóc kêu la giống như kẻ điên,  dám giấu diếm một chữ nào, khai hết  thứ.
“Mười đồng ?”
Đường Lục Cân lạnh lùng hỏi, cô  chê thịt chân muỗi ít.
“Ở trong túi .”
Trương Ngọc Mai  tới mức nước mắt nước mũi dính hết lên mặt, cô   dám tiêu một cắc nào trong mười đồng đó, vẫn luôn giấu trong .
Mấy ngày qua của cô  cũng    gì, buổi tối mơ thấy ác mộng, ban ngày mất hồn mất vía, cô  cũng hối hận,  nên vì chút ghen ghét nhất thời mà   chuyện như .
Đường Lục Cân c.h.ế.t còn , nhưng hiện tại Đường Lục Cân    gì cả, ngày nào cô  cũng lo lắng sẽ  điều tra .
Đường Niệm Niệm lục soát  một xấp đại đoàn kết trong túi cô ,  khách khí mà tịch thu.
Lại hỏi: “Vì   hại em gái ?”
Trước đó  Đường Lục Cân , hiển nhiên quan hệ với Trương Ngọc Mai cũng khá , cho dù con khốn   hại  cũng   lý do, cô  hỏi rõ ràng.
Đường Lục Cân cũng   , cô  cảm thấy     với Trương Ngọc Mai ở  cả.
Trong  thời gian , cô  cũng dư dả  ít, giúp Trương Ngọc Mai khá nhiều, con khốn    ơn thì thôi,  mà  sinh  lòng  ác độc, cô bé thật sự  hiểu rõ.
Trương Ngọc Mai cắn chặt răng,  , ánh mắt trở nên oán độc.
Đường Niệm Niệm đánh nhẹ lên đầu con rắn nhỏ, con rắn nhỏ  lệnh, ngoan ngoãn bò lên mặt Trương Ngọc Mai, còn  chui  trong miệng cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-391.html.]
“Xem miệng cô mạnh hơn,  là đầu nó cứng hơn.”
Đường Niệm Niệm  khẽ, vẻ mặt vô cùng thờ ơ, giống như  hề để tâm tới sống c.h.ế.t của Trương Ngọc Mai.
Trên thực tế, Đường Niệm Niệm cũng thật sự  thèm quan tâm tới sống c.h.ế.t của con khốn , do là đang ở hiện tại, nếu đổi thành thời mạt thế, cô   sớm c.h.ế.t ngắt .
Có vài bạn học nhát gan  dám xem tiếp, chạy  ngoài hít thở  khí.
Vài bạn học kiên trì ở , mặc dù da đầu tê rần, còn thấy ghê tởm, nhưng bọn họ càng   diễn biến tiếp theo nên căng da đầu .
“ ...”
Trương Ngọc Mai  há miệng, con rắn nhỏ  chui  miệng cô , cái đầu rắn tanh tưởi lạnh lẽo hôn lên môi cô .
“A... Hôn ... Thật sự hôn ...”
Có  kêu lên, che mắt ,  dám xem tiếp.
Trương Ngọc Mai thật sự  dọa sợ,  dám cử động, cô   ngậm miệng  sơ cắn trúng con rắn , chọc giận nó khiến nó cắn cô  một phát,  ngậm miệng, cô   sợ con rắn chui xuống cổ họng cô .
Con rắn chui  một nửa miệng cô , nửa  đều  chui lọt  trong, Đường Niệm Niệm mới nắm cái đuôi nó kéo  ngoài.
Vẻ mặt của con rắn vô cùng đáng thương, thè cái lưỡi đỏ cáo trạng,  phụ nữ  thật thối, suýt chút nữa  nó c.h.ế.t ngạt .
Đáng tiếc Đường Niệm Niệm  hiểu, cô lấy ấm nước từ trong túi , tắm rửa cho con rắn,  lấy một chiếc khăn lông sạch sẽ lau khô cho nó,  đó mới thả   túi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Làm xong  chuyện, Đường Niệm Niệm mới  về phía Trương Ngọc Mai,  hiệu cho cô   mau .
Nếu  thì tiếp tục hôn môi  mật với con rắn nhỏ.
Trương Ngọc Mai chậm rãi lấy  tinh thần, vẻ mặt suy sụp, thấp giọng : “Trước  Đường Lục Cân cũng giống như , đều tới từ nông thôn, điều kiện gia đình cũng tương tự , chúng  đều  mua nổi đồ ăn trong nhà ăn, thường xuyên ăn dưa muối cùng , nhưng hiện tại cô   mặc quần áo mới, còn  tiền tiêu vặt tiêu mãi  hết, mỗi  ăn cơm đều  nhà ăn mua thịt ăn,  cô   thể sống  như , rõ ràng cô  cũng là  nhà quê.”