Hiệu trưởng còn  mời cô đến phòng  việc , Đường Niệm Niệm từ chối, tỏ ý công việc cô  bận bịu, thật sự  thể phân .
“Chút nữa còn   bàn công việc với xưởng trưởng Vũ, buổi chiều  họp với xưởng trưởng Tiền,   nếu  thời gian rảnh,  sẽ đến trường thăm hỏi hiệu trưởng .”
Nét mặt của Đường Niệm Niệm bí hiểm khó dò, càng  càng khiến   sinh lòng kính nể.
Buổi sáng bàn công việc với xưởng trưởng Vũ, buổi chiều họp với xưởng trưởng Tiền, chẳng lẽ cô chị gái  của Đường Lục Cân chính là lãnh đạo đang  giám sát công việc?
Tất cả   đều nghĩ , bao gồm cả hiệu trưởng.
Ánh mắt bọn họ  Đường Niệm Niệm càng thêm cung kính.
Đường Lục Cân há to miệng,   ngậm , một lúc   còn ai thì sẽ hỏi  chị hai.
Cô bé nhớ rõ ràng chị hai chỉ   ở nhà máy Hồng Tinh, tại  lúc chị hai    cảm giác địa vị  lớn?
Thấy còn lợi hại hơn cả chủ tịch tỉnh xuống  giám sát nữa.
Đường Niệm Niệm buông Trương Ngọc Mai ,  giáo viên đến mang cô  , dù  cách thật xa nhưng vẫn   tiếng  của cô .
Mặc dù   thảm nhưng  đáng để đồng tình.
Đường Niệm Niệm khách sáo với hiệu trưởng vài câu,  đó dẫn Đường Lục Cân rời ,  mấy lời cô  dặn dò một chút.
Đến chỗ hẻo lánh, Đường Lục Cân  chờ nổi nữa nên hỏi : “Chị hai,   chị chỉ   ở nhà máy Hồng Tinh thôi ?”
“Có  bên nhà máy Tiền Tiến nữa, chuyện   quan trọng, chị hỏi em, chuyện Trương Ngọc Mai hại em, em  cảm nghĩ gì?” Đường Niệm Niệm hỏi.
Lòng  của cô bé  vẫn  mềm yếu, cô  dạy dỗ một chút.
“Em  nên  quen với mấy   rõ ràng, cũng     ý đồ hiểm ác của Trương Ngọc Mai, còn  em quá sơ ý,  phát hiện  sách cấm trong ngăn kéo.”
Đường Lục Cân nghiêm túc tự kiểm điểm , nếu ngày đó cô cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện  sách cấm trong ngăn kéo, nếu xử lý sớm thì sẽ   chuyện  .
Đường Niệm Niệm lắc đầu, giọng  lạnh lùng: “Ngoài những cái đó , điều em  nên nhất, chính là em  quá nhiều lòng cảm thông, cho chút ân thì sẽ nhận thêm một chút hận[1], em cho Trương Ngọc Mai nhiều đồ như , con bé đó cũng  cảm kích em, trái  còn sinh  oán hận,   khi em bước  xã hội, điều kiêng kỵ nhất chính là mềm lòng,  thế giới  còn nhiều  đáng thương lắm, em giúp chẳng hết , em chỉ cần nhớ một điều thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-394.html.]
[1]Cho chút ân thì sẽ nhận thêm một chút hận: ý chỉ giúp đỡ  khác là chuyện  nhưng nếu giúp đỡ quá nhiều sẽ khiến họ  lệ thuộc và khi ngừng giúp đỡ thì họ sẽ trở ghen tị, hận thù.
“Điều gì, chị hai?”
Đường Lục Cân khiêm tốn  giảng.
“Người mang  lợi ích cho em thì em  thể giúp một chút, còn nếu  mang  lợi lộc gì thì đừng để ý tới!”
Đường Niệm Niệm  hề cảm thấy  là kẻ hám lợi,  giúp    đều   xuất phát từ lương tâm.
Cô cũng   là Bồ Tát,  cần  phổ độ chúng sinh, chỉ cần quản  chính  là .
Đường Lục Cân khẽ gật đầu, một mực nhớ kỹ lời chị hai –
Người mang tới chỗ  mới giúp,  mang  lợi lộc gì thì  cần để ý tới.
Lời chị hai  quả thật là lời vàng ý ngọc, Trương Ngọc Mai học   bằng cô, gia cảnh cũng  bằng cô, trong cuộc sống cũng  giúp  gì cho cô,  đó cô quá ngốc ,   giúp kẻ vong ân bội nghĩa đó cơ chứ?
Đường Lục Cân  hổ đến mặt đỏ rần, cô bé  ghi  hết những lời vàng ý ngọc của chị hai  trong cuốn sổ nhỏ, lúc rảnh sẽ lấy  xem,  đó khắc ghi  trong lòng.
“Nhớ kỹ là , chị  đây!”
Đường Niệm Niệm vỗ vai em gái, chuẩn  rời khỏi.
“Chị hai, con rắn  là chị nuôi ?”
Đường Lục Cân vô cùng tò mò về con rắn nhỏ  hiểu lời của chị hai.
“Bắt   đường.”
Đường Niệm Niệm lên tiếng bác bỏ,  đó sải bước .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô về  Đường Thôn, vài ngày   thấy bà cụ nhỏ, cô   nhớ .
Bà cụ Đường lúc  cũng nhắc tới Đường Niệm Niệm, nhưng   vì nhớ, mà là vì gần đây trong thôn   ít lời đồn, từ ngoài thôn truyền tới,  Đường Niệm Niệm  thể tìm  công việc 98 đồng ở nhà máy Hồng Tinh, là vì cô  quan hệ   đắn với xưởng trưởng, bằng  tuổi cô còn quá trẻ, dựa  cái gì  cầm  tiền lương cao như ?
Hơn nữa dựa  cái gì mà mượn  tiền của xưởng để mở nhà máy vớ chứ?