“Làm  lắm, cho !”
Đường Niệm Niệm mặt  biểu cảm móc  một nắm kẹo sữa, để mấy đứa trẻ tự chia.
Tối nay lập tức  báo thù!
Mười ba  , cuộc sống quá thoải mái ,   bọn họ sẽ  còn ngày lành nữa.
“Chị hai, lúc bà ba  vệ sinh, em ném cục đá xuống,   nhiều phân dính lên m.ô.n.g bà  đấy!” Một đứa bé nhỏ giọng , khuôn mặt lộ  vẻ khát khao  khen ngợi.
Bà ba cũng là một trong mười ba  đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngoan!”
Đường Niệm Niệm lấy  một miếng bánh trứng, nhét  miệng  bé.
“Chị hai, em còn ném bùn  nhà thím Tư, ném  nhiều luôn.”
“Chị hai, em còn đánh cháu gái của thím Năm!”
Bọn nhỏ  ríu rít kể  chiến tích vĩ đại của , những nhà  bọn họ chỉnh đều  trong  mười ba  .
“Tiếp tục cố gắng, sẽ  thưởng!”
Đường Niệm Niệm thưởng cho từng  một cái bánh trứng, hai mắt mấy đứa nhỏ đều sáng lấp lánh, vui vẻ  thôi, cũng thầm hạ quyết tâm,   bọn họ sẽ chỉnh mạnh hơn nữa.
Những  đó khi dễ chị hai, quá  xa, xứng đáng  bọn họ trừng phạt!
Lại còn  thể đổi  bánh trứng và kẹo sữa để ăn, thật !
Đường Niệm Niệm khen thưởng mấy đứa nhóc  lái xe trở về nhà, Đường Mãn Kim đang định  gọi điện thoại thì gặp cô.
“Con bé Niệm  về  ?”
Đường Mãn Kim rầu rĩ, ông  sợ Đường Niệm Niệm sẽ   những lời đồn đó  giận dỗi bệnh trong .
“Vâng,   xong công việc trong thành  ạ.”
Đường Niệm Niệm , chỉ coi như  thấy nét lo lắng  mặt Đường Mãn Kim, chút việc nhỏ   thể  cô tổn thương, cô sẽ mau chóng giải quyết thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-398.html.]
Khi ăn cơm, bà cụ Đường cứ     thôi, cuối cùng chỉ :
“Cháu   vất vả , về nhà thì ở nhà nghỉ ngơi , đừng  ngoài  dạo.”
“Dạ.”
Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn đồng ý, bà cụ Đường cũng yên tâm hơn, chỉ cần   ngoài, sẽ  thể  những lời bàn tán đó.
Ăn  nửa chừng, Đường Mãn Đồng cũng  trở về, sắc mặt   tái mét,     đến chỗ Đường Kiến Thụ ,    tin đồn mấy ngày nay, nhưng    về nhà  thu  cảm xúc giống như bình thường.
Bữa cơm trưa , nhà họ Đường ăn vô cùng nặng nề, Đường Mãn Đồng bình thường thích  giỡn, hôm nay   một tiếng nào,  bàn cơm chỉ  tiếng nhai nuốt, Đường Cửu Cân há to miệng và cơm, âm thầm lên kế hoạch, chiều nay  dắt theo mấy đồng bọn  báo thù cho chị hai.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Niệm Niệm  phòng ngủ trưa, Đường Mãn Đồng cũng thế, hai chú cháu đều vô cùng an tĩnh, bà cụ Đường thở phào nhẹ nhõm, bà  chỉ lo hai nhóc ranh  gây chuyện.
Xem  thằng út và con bé Niệm vẫn   mấy tin đồn đó.
Bà cụ Đường, Tuyên Trân Châu và Từ Kim Phượng đều   việc, Đường Mãn Kim xuống ruộng kiếm điểm công, Cửu Cân  ngoài chơi, Đường Niệm Niệm và Đường Mãn Đồng đều đang ngủ.
Buổi chiều trong Đường Thôn cũng  hề yên bình, bởi vì  mười ba hộ gia đình gặp chút sóng gió.
“Bọn hách dịch xúi quẩy, cha mạ tổ tiên tụi bây, đừng để bà đây bắt , bà đây  đánh nát m.ô.n.g bọn bây là  !”
Trong thôn   cũng là tiếng mắng chửi, bởi vì   là ai  dùng ná cao su b.ắ.n gà vit bọn họ, khiến gà vịt kêu ầm ĩ, còn dẫm nát mấy quả trứng mới đẻ.
Cửu Cân dẫn các đồng bọn chạy lẹ  trong núi, bắt đầu chia bánh quy Cửu Cân mang đến, mỗi  một miếng,   đều vô cùng vui vẻ.
“Ngày mai   tiếp!”
“Được!”
Các bạn nhỏ đều vô cùng chờ mong ngày mai.
Trời tối, chiếc đèn cuối cùng của Đường Thôn cũng  tắt, một bóng đen bước  khỏi nhà họ Đường,   thêm một bóng đen khác, qua một lúc , nhà của đại đội trưởng cũng    ngoài.
Ba bóng đen một    tới ngôi nhà của  đồn thổi nhiều nhất, gặp   chân tường.
“Chú nhỏ?”
“Bé Niệm?”
“Kiến Thụ?”