“Cậu  tiền thì ghê gớm lắm , bà đây thèm chút tiền của  ? Tiền của lão lưu manh đều  mùi dâm đãng, cút!”
Bà cụ Đường vơ lấy cái chổi bên cạnh tường sân,   bà  mới quét lều gà, còn dính  ít phân gà, quăng về phía đám  Chu Tư Minh.
Có vài cái dính lên  Chu Tư Minh,  thể thấy rõ phân gà dính  quần áo, sắc mặt Chu Tư Minh đen như than,  cố hết sức mới  thể kiềm  lửa giận,   tay với bà cụ Đường.
Trước khi tới, ông cụ  liên tục dặn dò,   kiếm chuyện, tìm  Tư Nhân và báu vật mới là chuyện chính.
Chu Tư Minh hít một  thật sâu, tức giận  với cán bộ công xã: “Mấy  sắp xếp như  đó ? Trước trời tối,  tìm cho  một chỗ ở yên tĩnh sạch sẽ ngay!”
“Nhất định nhất định,   sắp xếp ngay!”
Cán bộ công xã cũng sợ hãi, ông   đắc tội nổi lãnh đạo Bắc Kinh.
 ông  cũng  đắc tội nổi bà cụ Đường,   tám đời  nông, còn từng đánh tiểu quỷ tử, chính là ngọn lửa cách mạng, trắng đen rõ ràng, sống lưng ngay thẳng.
Chu Tư Minh đen mặt  tới cạnh đường, đợi cán bộ công xã sắp xếp chỗ dừng chân.
Liễu Kháng Nhật  chung với  , còn nhỏ giọng giải thích: “Chủ nhiệm Chu, con gái của   oan, là do Đường Niệm Niệm nhà  hãm hại.”
Khóe miệng Chu Tư Minh hiện lên vẻ trào phúng, Liễu Tịnh Lan  đưa tới nông trường lao động cải tạo,   khả năng là  hãm hại, nhưng  nhà vệ sinh công cộng tại nông trường, đó là vấn đề của chính bản  Liễu Tịnh Lan.
Bà cụ Đường  mắng sai, Liễu Tịnh Lan thật sự là một nữ lưu manh    hổ, gia phong nhà họ Liễu vô cùng  vấn đề.
Nếu để   chọn đồng đội, chắc chắn sẽ  chọn Liễu Kháng Nhật.
Đáng tiếc hiện tại   còn   quyền lựa chọn,  thứ   theo ông nội sắp xếp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Liễu Kháng Nhật thấp thỏm bất an trong lòng, cũng hận con gái Liễu Tịnh Lan,  đây   tranh đua, c.h.ế.t thì c.h.ế.t , còn  nhà họ Liễu  hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-422.html.]
Nhà họ Liễu   tới ngày hôm nay cũng  hề dễ dàng gì, mỗi bước  đều như   băng mỏng, sợ   khác vạch trần, vốn dĩ  bình yên   việc gì,  bởi vì đứa con gái ngỗ nghịch  mà mang tiếng .
Cũng may Đường Thôn cách xa Bắc Kinh, tin tức sẽ  phong tỏa,  truyền  tới Bắc Kinh.
Bọn họ chỉ  với bên ngoài rằng Liễu Tịnh Lan xuống nông thôn giúp đỡ nông thôn xây dựng, lúc  việc xảy  chuyện ngoài ý .
Cuối cùng Chu Tư Minh và Liễu Kháng Nhật  sắp xếp tới nhà đại đội trưởng,  cán bộ công xã cưỡng chế nhét .
Nhà khác thì Chu Tư Minh  chịu ở, chê dơ, cả thôn chỉ  nhà đại đội trưởng, với cả nhà Đường Niệm Niệm là sạch sẽ nhất.
Trong lòng đại đội trưởng cảm thấy ghê tởm còn hơn cả nuốt  ruồi, ông      kiếm ba đồng trợ cấp , bác hai gái mắng đúng lắm, cha của loại  như Liễu Tịnh Lan  thể là   gì chứ?
“Hai vị lãnh đạo , nhà  đơn sơ nên thức ăn cũng   ngon lắm, để hai vị lãnh đạo  chịu khổ !”
Đại đội trưởng phủ đầu , thức ăn nhà ông   ngon như của nhà họ Đường, ông  cũng  cố ý lên trấn  mua thịt, để bọn họ ăn theo nhà.
“Không !”
Chu Tư Minh  quá quan tâm tới đồ ăn,    dẫn theo trợ lý, nếu đồ ăn thật sự quá tệ,   sẽ bảo trợ lý tới công xã mua đồ,  để bản   chịu thiệt.
Đợi đoàn   xa, Đường Niệm Niệm chui  từ tường sân, Mắt Kính Già (Liễu Kháng Nhật) gọi  trai âm u  là chủ nhiệm Chu, hơn nữa họ Chu  còn  nét tương đồng với Chu Tư Nhân.
Đùng đùng tới đây tìm kiếm di tích lịch sử,  còn là họ Chu, còn liên quan tới nhà họ Liễu.
Kết hợp ba điều   với , đáp án vô cùng rõ ràng.
Đường Niệm Niệm  lạnh, nhà họ Chu vẫn  chịu từ bỏ ý định, nếu đám     tìm báu vật,  cô sẽ chuẩn  một phần quà lớn cho nhà họ Chu.
Chắc chắn sẽ khiến Chu Tư Minh  ở  Đường Thôn dài dài, qua mấy trăm năm ,   chừng còn  thể biến thành  hóa thạch, đó cũng coi như báu vật.