"Tránh , chó ngoan cản đường!"
Đường Niệm Niệm đẩy Chu Tư Minh , giọng lạnh lùng.
Chu Tư Minh vững, thiếu chút nữa ngã xuống khỏi sườn núi, may mà Liễu Kháng Nhật đỡ .
Mặt âm trầm, bóng dáng Đường Niệm Niệm đang xuống núi, chút thấu sự nông sâu của phụ nữ .
"Chủ nhiệm Chu, sai bắt cô để thẩm vấn ?" Liễu Kháng Nhật nhỏ giọng hỏi.
"Tạm thời cần, lên núi ."
Chu Tư Minh lắc đầu, việc tìm kho báu quan trọng hơn Chu Tư Nhân, nếu ông nội giao cho việc tìm Chu Tư Nhân, cũng lãng phí thời gian của đứa em trai .
Ánh mắt Liễu Kháng Nhật lóe lên, sớm em nhà họ Chu hòa thuận, quả nhiên là thật.
Có khi đại thiếu gia họ Chu đây còn mong em trai c.h.ế.t ?
"Ôi, viên đá quá, Cửu Cân, nhặt ở ?"
Phía truyền đến tiếng kêu của mấy đứa trẻ, là mấy đứa Đường Cửu Cân đang chơi trò ném đá.
Đầu tiên, kiếm năm viên đá nhỏ, đó dùng một viên tung lên trời, khi viên đá chạm đất, chơi nhanh chóng nhặt một viên khác ở đất lên, khi nhặt hết năm viên đá, trò chơi cứ tăng dần từng viên một, cấp độ càng cao sẽ càng khó hơn, những bé gái trong thôn đều thích chơi trò chơi .
Có còn lấy một chiếc vải bố để may thành một chiếc túi nhỏ, bên trong đựng gạo hoặc hạt cát, đó khâu miệng túi là thể dùng để chơi. Ngoài dùng gạo hoặc hạt cát để thì bao cát sẽ mềm mại hơn, đập lên tay sẽ đau, chơi vô cùng thoải mái.
hiện tại vải bố và gạo đều là những món đồ thiết yếu, cung đủ cầu, nhà ai cũng lãng phí món đồ xa xỉ để đồ chơi như thế, nên chỉ thể bờ sông kiếm đá cuội để chơi.
"Cửu Cân, viên đá của là nhặt ở bên bờ sông ?" Có lớn tiếng hỏi.
"Không , nhặt ở núi."
Đường Cửu Cân vô cùng đắc ý trả lời, trong tay cô bé năm viên đá, hai viên là đá cuội bình thường, ba viên còn đều là bảo thạch lượt ba màu hồng, lục, lam.
Đứa trẻ nhỏ bảo thạch, chỉ cảm thấy ba viên đá sáng lấp la lấp lánh, vô cùng mắt, nên cực kỳ hâm mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-425.html.]
"Cửu Cân, nhặt ở chỗ nào ? Mình cũng nhặt nó!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mình cũng , nhặt thật nhiều viên đá như ."
Bọn nhỏ mồm năm miệng mười hỏi.
"Ngay núi đằng kìa, ngày đó đang hái cỏ heo thì đột nhiên trời mưa, khi chui đám dây leo để tránh mưa thì thấy, đáng tiếc là chỉ ba viên thôi, còn kiếm thêm hai viên khác màu hồng."
Đường Cửu Cân chỉ tay lên núi, cô bé còn giơ viên bảo thạch trong tay lên, lúc ánh nắng lung linh của mặt trời, viên bảo thạch lóe lên ánh sáng bảy màu rực rỡ như cầu vồng, trông vô cùng mỹ lệ.
"Nhìn quá, chúng cũng nhặt đá !"
Bọn nhỏ mà mê say, viên đá còn hơn so với hạt thủy tinh nữa, bọn họ kiếm mấy viên đá đủ màu sắc để về chơi.
"Không , tìm vài nhưng cũng tìm thấy nữa, chỉ ba viên thôi."
Đường Cửu Cân lắc đầu, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ tiếc nuối.
"Không , ôi tiếc thế!"
Bọn nhỏ cũng cực kỳ tiếc nuối.
phiền não của mấy đứa nhỏ tới thì nhanh mà cũng nhanh, nhanh bọn chúng tiếp tục vui vẻ chơi trò chơi, xem ba viên bảo thạch đẽ giống như mấy viên đá cuội bình thường, ném lên bỏ xuống, chơi vô cùng vui vẻ.
Chu Tư Minh vốn đang định lên núi, nhưng lời về màu sắc của viên đá hấp dẫn, đến bên cạnh bọn nhỏ, khi thấy mấy viên bảo thạch bọn họ tùy ý ném lên bỏ xuống, trong nháy mắt đồng tử co rụt .
Đây đều là bảo thạch cực phẩm đó, tuyệt đối sẽ sai!
Hồng bảo thạch, đá mắt mèo, lam bảo thạch, mỗi viên đều là loại cực phẩm, một đứa nhỏ nông thôn tại bảo thạch như ?
Chu Tư Minh cố gắng kìm nén nội tâm kích động, ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, mỉm hỏi: "Bạn nhỏ, các em đang chơi trò gì đó?"
"Ném đá ạ!"
Một đứa nhỏ trả lời, những đứa nhỏ khác chút rụt rè.