“Gần đến giờ ăn cơm  mà cháu còn nướng, lửa đang cháy đều  cháu khẩy tắt hết , xích sang một bên cho bà !”
Bà cụ Đường nổi trận lôi đình, giơ tay cao, vỗ nhẹ vài cái lên  Đường Niệm Niệm, túm cổ áo cô kéo sang một bên, còn  quên hung hăng trừng mắt  cô.
Chưa thấy ai tham ăn lười  như cô nhóc , nếu    cái đầu thông minh thì cô nhóc  sớm muộn gì cũng c.h.ế.t đói!
“Bà ơi, khoai lang và khoai tây của cháu!”
Đường Niệm Niệm đang nhớ thương tới món ngon của ,  kéo cổ áo còn  quên kêu la.
Cô vẫn   ăn  đấy!
“Muốn ăn bánh roi ? Lăn sang một bên coi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà cụ Đường đen mặt, hùng hổ một trận, nhưng vẫn chuyển khoai lang và khoai tây của Đường Niệm Niệm sang một bên bếp,  nhét chút củi  bên trong, kéo ống thổi vài cái, lửa cháy phừng phực.
“Trân Châu, con tới nhóm lửa !”
Bà cụ Đường kêu  phía bên ngoài, để con nhóc lười  nhóm lửa thì  tới nửa đêm cũng  ăn  cơm nóng.
Tuyên Trân Châu đang giặt quần áo trong sân,  thấy  thì xoa tay, chạy  trong.
“Thím hai, thím đừng quên nướng khoai lang và khoai tây của cháu nhá!”
Đường Niệm Niệm  gần nhắc nhở, hiện tại cô vô cùng  ăn, thèm c.h.ế.t mất.
“Biết !”
Tuyên Trân Châu buồn ,  khỏi nghĩ tới Đường Niệm Niệm lúc nhỏ cũng giống hệt thế .
Khi bà  mới gả tới đây, Đường Niệm Niệm mới ba bốn tuổi, là một cái bánh bao nhỏ vô cùng xinh , lúc bà  đang nhóm lửa thì thò tay qua, mỗi tay một củ khoai lang và khoai tây, giọng ngọt ngào : “Thím hai ơi, nướng giúp cháu  ?”
Nghĩ tới chuyện xưa, Tuyên Trân Châu  khỏi nhẹ nhàng xoa đầu Đường Niệm Niệm, thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt mà bánh bao nhỏ năm đó  lớn tới  .
Một tháng kiếm  98 đồng, còn  thể xây  nhà máy đấy!
Kỹ thuật nhóm lửa của Tuyên Trân Châu  đỉnh, hai   chồng nàng dâu hợp tác ăn ý, nhanh chóng  xong một bữa cơm, khoai lang và khoai tây cũng  nướng chín, lớp vỏ đen tuyền, giống như than.
  thể  vẻ ngoài  xí  lừa gạt, xé  lớp vỏ đen xì, bên trong là phần thịt vàng rượm óng ánh, nóng bốc khói, mùi thơm lạ lùng nức mũi, ngon hơn đồ bán ngoài đường gấp mười ngàn .
“Cửu Cân!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-431.html.]
Đường Niệm Niệm gọi cô nhóc tới chia sẻ món ngon.
“Tới đây!”
Đường Cửu Cân chạy tới,  thấy khoai tây và khoai lang nướng, hai mắt sáng lấp lánh, hai chị em  xổm cạnh bếp lửa, mỗi  một củ,  thổi  ăn.
“Thật ngon, chị hai ơi,   nướng ngô !”
“Ngày mai nướng tiếp!”
Đường Niệm Niệm vô cùng đồng ý, bắp nướng cũng ngon.
Bà cụ Đường bước  bưng đồ ăn,  thấy cuộc trò chuyện của hai  thì  tức  buồn ,  mắng: “Ngày nào cũng chỉ  ăn, mau rửa tay   ăn cơm!”
“Bà ơi, cho bà ăn !”
Trong tay Đường Niệm Niệm vẫn còn nửa củ khoai lang, do cô bẻ ,  ăn miếng nào.
Cô  thích ăn đồ ăn của  khác, cũng  chia đồ   ăn cho  khác ăn.
Ngoại trừ Thẩm Kiêu.
“Bà  ăn... Cũng ngọt đấy.”
Bà cụ Đường ngoài miệng   ăn, nhưng khi đưa  miệng,   nhịn  mà nhai, khoai lang  để cả mùa đông, hong gió ráo nước,  khi nướng lên ngọt giống như mật.
“Ăn ngon nhỉ?”
Đường Niệm Niệm  ranh mãnh, bà cụ nhỏ ngoài miệng cứ   ăn cái   ăn cái , nhưng lúc ăn  ăn ngon hơn bất kỳ ai khác.
Bà cụ Đường trừng mắt , hai ba  cắn  hết nửa củ khoai lang, hấp tấp  nấu nước ấm để rửa mặt cho hai cô nhóc, miệng còn đen hơn than.
“Cháu tự  rửa.”
Đường Niệm Niệm né tránh móng vuốt nhiệt tình của bà cụ Đường, cô    lột da mặt, phần vinh dự  nhường cho Cửu Cân .
“Cháu gửi mấy... Ai da...”
Đường Cửu Cân  trốn , khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt  bà cụ Đường chà đạp tới mức đỏ bừng,  khi rửa xong, bà cụ Đường còn  nhéo mặt cô bé vài cái để nghiệm thu kết quả.
Đường Niệm Niệm vội vàng rửa  chạy  ăn cơm.