Xe rời , dần dần  xa, Chu Tư Nhân một mực co ro,  dám thả lỏng.
Qua hồi lâu,   mới chậm rãi duỗi  ,  bốn phía,  cảnh lạ lẫm khiến   càng thêm sợ hãi,  cuộn  thành một đoàn,  thể cũng run rẩy vô cùng,   lúc ,   mất hết ngạo khí của công tử nhà họ Chu, chỉ là một kẻ tàn phế thần trí mơ hồ.
Thẩm Kiêu lái xe trở về quân đội, như thường lệ trở về ký túc xá  ngủ,  ai    Chư Thành.
Trời  sáng,  rời giường rửa mặt,  đường  gặp  ít .
Sau khi rửa mặt xong, Thẩm Kiêu liền  cửa, gặp  liền   về Chư Thành gặp đối tượng.
Ông cụ Chu nhận  tin tức của cháu trai Chu Tư Nhân là chuyện hai ngày , ông  còn đang ở Đường Thôn, công an Chư Thành gọi điện thoại đến ủy ban Đường Thôn, thông báo cho ông   tìm  Chu Tư Nhân .
"Bây giờ   thành!"
Tâm tình của ông cụ Chu đè nén mấy ngày nay lập tức  lên, hưng phấn quá mức khiến ông   để ý đến giọng điệu chần chừ của cục trưởng Quan ở đầu dây bên .
"Lãnh đạo, xin ngài chuẩn  tâm lý cho , tình hình của đồng chí Chu Tư Nhân   cho lắm."
Cục trưởng Quan nhắc , tránh cho ông cụ Chu  thấy cháu trai thê thảm   chịu nổi, lập tức tăng xông mà chết.
"Tư Nhân  ? Anh cứ  thật,  chịu !"
Ông cụ Chu trong lòng lộp bộp, nỗi vui sướng  còn sót  chút gì.
Chẳng lẽ Tư Nhân  thương ?
"Lãnh đạo, đồng chí Chu Tư Nhân  ... Cậu    ở vùng ngoại thành coi như kẻ lang thang mà đưa tới,  ... Tình huống của   thật sự  , bây giờ đang chữa bệnh ở bệnh viện, cụ thể  cũng  rõ lắm."
Cục trưởng Quan  một nửa giữ một nửa, ông  cũng   hứng chịu lửa giận của ông cụ Chu.
"Bệnh viện nào? Bây giờ   qua!"
"Bệnh viện nhân dân, bây giờ  đang ở bệnh viện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-458.html.]
"Tút."
Điện thoại cúp,  tiếng tút tút trong loa, cục trưởng Quan thở dài, ông  rầu  chết.
Nhà họ Chu đây là động  thần linh   mà cháu trai hết đứa  đến đứa khác xảy  chuyện, tổng cộng năm đứa cháu trai,  hết ba đứa , chỉ còn  hai đứa   gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước  còn     nhà họ Chu nhiều con trai, năm đứa cháu trai mà, nhiều  bao!
 mà suy tàn cũng nhanh, trong ba tháng ngắn ngủi, năm mất ba.
Ai!
Cục trưởng Quan lắc đầu,  chút đồng tình với ông cụ Chu, con trai   tiền đồ, ba đứa cháu trai   chút tiền đồ, đứa thì chết, đứa thì tàn phế,    kế tục!
Chu Tư Nhân còn đang ở trong phòng cấp cứu  , cục trưởng Quan cùng Ngụy Chương Trình  ở  ghế ngoài hành lang chờ đợi.
"Cậu , Chu Tư Nhân đây là đắc tội  nào?"
Cục trưởng Quan nhỏ giọng hỏi.
"Không ,  mà nhà họ Chu đắc tội nhiều  kể xiết!"
Ngụy Chương Trình lười biếng dựa  ghế, nhắm mắt dưỡng thần, một chữ cũng   nhiều lời.
Nói thật,     thấy dáng vẻ thê thảm của Chu Tư Nhân cũng  chút đồng tình, một công tử gấm vóc lụa là biến thành thế , nghiệp chướng mà!
 những năm nay nhà họ Chu hại   còn thảm hơn Chu Tư Nhân nhiều, đại khái thật sự là thiên đạo luân hồi!
Cục trưởng Quan cắn chặt răng, trừng mắt   ,   thêm gì nữa.
Kỳ thật trong lòng ông  và Ngụy Chương Trình đều  rõ, mặc kệ là Chu Tư Minh chết,  là Chu Tư Nhân điên, khẳng định đều liên quan đến Đường Niệm Niệm, nhưng  thứ đều   chứng cứ,   bằng chứng  thể định tội.
Cục trưởng Quan  hiếu kì, Đường Niệm Niệm và nhà họ Chu đến tột cùng  đại thù sinh tử gì?