Thẩm Kiêu  tới Đường Thôn, xe dừng ở cổng thôn,  nhiều trẻ con bu  quan sát xe jeep giống như  kính Tây Dương.
“Thím hai, Lang Tể…sĩ quan Thẩm tới !”
Bà cụ Đường đang   ở nhà máy vớ,   chạy tới báo tin, giọng   to.
“Biết !”
Bà cụ Đường cao giọng đáp , nhờ  phụ nữ báo tin canh chừng giúp, bà  vội vã chạy về nhà.
Trên đường gặp  đại đội trưởng, hai  đều chạy  nhanh.
“Cháu chạy nhanh như   gì? Tưởng  còn trẻ !” Bà cụ Đường gọi với theo.
“Vừa nãy  một cuộc điện thoại  đầu  đuôi,  cái gì mà lãnh đạo Chu  tìm Tiểu Niệm  chuyện, bảo cháu  với Tiểu Niệm một tiếng!”
“Lãnh đạo Chu là ai? Tìm Tiểu Niệm  cái gì? Không  là ông già mắc dịch  đứa cháu trai  đập c.h.ế.t đó chứ?”
Bà cụ Đường lập tức căng thẳng, lão già họ Chu đó  một cái liền    hạng  lành, chắc chắn vẫn  c.h.ế.t tâm với kho báu của nhà họ Đường.
Nếu Tiểu Niệm rơi  trong tay lão già ,  thể   ?
“Lão già mắc dịch, cả ngày dòm ngó Tiểu Niệm  tha, đáng đời cháu trai  sét đánh chết,   ông  còn  một đứa cháu trai vẫn  tìm  ? Hừ, cho dù tìm , cũng chắc chắn  ngốc  điên  tàn tật, trở thành phế vật vô dụng!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà cụ Đường ‘ác độc’ nguyền rủa, nhưng     tiên tri trúng .
Thẩm Kiêu  tới nhà họ Đường, trong nhà chỉ  một  Đường Niệm Niệm,   ghế nhắm mắt dưỡng thần,  thấy tiếng của Thẩm Kiêu, cô mở mắt ,  đó bật dậy, nhào   .
Thẩm Kiêu đón bằng hai tay, còn nhấc bổng lên, bế thật vững vàng.
Đường Niệm Niệm ôm cổ của , vui vẻ hỏi: “Lần    nghỉ mấy ngày?”
“Ba ngày, Chu Tư Nhân  thả  !”
Thẩm Kiêu thủ thỉ bên tai cô,  nóng phả  khiến tai cô ngưa ngứa, Đường Niệm Niệm rụt cổ,  ngừng , hai vợ chồng trẻ  thiết ở trong sân giống như   ai khác.
Lúc , trong thôn  thì  đồng  thì  , căn bản   ai,  sợ   khác  thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-461.html.]
Bà cụ Đường và đại đội trưởng một  một  xông  trong sân.
“Ây dô trời!”
Bà cụ Đường  hổ đỏ mặt, vội vàng xoay  , còn bịt chặt mắt, thầm mắng con nhỏ c.h.ế.t tiệt    hổ, ban ngày ban mặt ôm Tiểu Thẩm chặt cứng như , lỡ như để  khác  thấy thì  ?
Đại đội trưởng theo phía  bà cụ, phản ứng chậm nửa nhịp, bà cụ Đường   ,   mặt đối mặt với ông , đại đội trưởng giật , dịch sang bên cạnh mấy bước, liền  thấy hai  đang  thiết.
“Mẹ ơi!”
Đại đội trưởng  hổ suýt ngã, giống như bà cụ Đường, vội vã  lưng .
Đường Niệm Niệm nhảy xuống khỏi  Thẩm Kiêu, gọi: “Bà, bác ba, hai    , chạy tới đây  gì?”
“Con xuống ngay, con gái con nứa,    hổ gì cả!”
Bà cụ Đường che mắt, chậm rãi  , khóe mắt  thấy hai   tách , lúc  mới buông tay, tức giận quở trách.
Đường Niệm Niệm ngó lơ bà , chỉ  như   thấy.
“Tiểu Niệm,  nãy   gọi điện thoại,  lãnh đạo Chu   chuyện với cháu, nhờ bác thông báo với cháu.”
Đại đội trưởng lo lắng thấp thỏm, ông già họ Chu đó là lãnh đạo tới từ thủ đô, nếu thật sự gây bất lợi với Tiểu Niệm, cánh tay   quật   đùi to!
“Không .”
Đường Niệm Niệm  bình tĩnh, chắc chắn  nghiêm khắc tra khảo cô, thẩm vấn tung tích của kho báu nhà họ Đường.
 chỉ sợ ông già Chu   tinh lực đó.
Bột mịn trong ly nước  đó cũng sẽ phát tác  mấy ngày , tới lúc đó ông già Chu   còn lo  xong, nào còn  sức xử cô.
“Thật sự  ?”
Đại đội trưởng và bà cụ Đường đồng thanh hỏi.
“Thật sự  , yên tâm  ạ!”
Đường Niệm Niệm đảm bảo nhiều , mới khiến hai  an tâm, cô  chuyển chủ đề: “Bà, gói bánh ú , con  chuẩn  nguyên liệu.”