Sắp tới tết Đoan Ngọ , cô  ăn bánh ú thịt.
Giống như bánh Thanh Minh, cô chỉ thích ăn bánh ú thịt mặn, bánh ú ngọt thêm mứt táo cô  thích ăn.
“Được, con rảnh thì lên núi cắt ít xương bồ và cỏ ngải, treo  cửa!”
Lực chú ý của bà cụ Đường cũng dời , cho dù cháu gái  nhắc, bà  cũng định gói bánh ú, còn  treo xương bồ và cỏ ngải lên cửa trừ tà.
Treo ở cổng, trừ tà tránh độc.
“Ồ!”
Đường Niệm Niệm đáp lời.
Bà cụ Đường và đại đội trưởng  về nhà máy vớ  việc.
Đường Niệm Niệm dẫn Thẩm Kiêu lên núi hái lá dong, còn  cỏ ngải và xương bồ,  núi  lá dong mọc dại, cô cho một đám trẻ con mấy viên kẹo sữa, chẳng mấy chốc  hái đầy một gùi.
Trên núi   nhiều lá dong mọc dại.
Xương bồ bình thường mọc ở bên sông, đám trẻ cũng cắt cho cô, còn cắt cỏ ngải,  già , cao hơn 1m.
“Số   chị lấy về nhà treo!”
Đường Niệm Niệm chỉ lấy một nắm nhỏ, còn  chia cho bọn trẻ,  cho chúng một túi bánh quy chia  ăn,  dẫn Thẩm Kiêu về nhà.
Đầu tiên tìm dây thừng đỏ buộc xương bồ và cỏ ngải , treo ngược  cổng lớn, đây là phong tục đón tết Đoan Ngọ ở Chư Thành,  nghĩa trừ tà xua đuổi vận xui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-462.html.]
Cô lấy  một miếng thịt ba chỉ mỡ nạc đan xen từ trong  gian, cắt thành khối to dài 1 tấc, bỏ nước tương ướp một chậu to,  ngâm một chậu nếp lớn, đều là đồ lấy từ  gian.
Thẩm Kiêu thì  cô cử tới  gian  việc, cây trồng  chín vẫn  thu hoạch xong, đất trống  còn  trồng giống mới lên.
Hơn nữa Đường Niệm Niệm  phát hiện một lợi ích khác của  gian, rơm mà họ thu gặt xong, chỉ cần ném  đất, lượng nước sẽ tự động bốc  lên,  cần nhặt củi, rơm trong  gian cũng  đốt  hết.
Phân tro đốt thừa  là phân hữu cơ thiên nhiên  nhất,  hơn phân hóa học.
Đợi bà cụ Đường và Từ Kim Phượng tan  về nhà, Đường Niệm Niệm  chuẩn  xong, lá dong  rửa sạch sẽ, gạo nếp  ngâm nở, thịt cũng ướp thấm, chỉ đợi gói  nấu chín là ăn .
Cả nhà cùng  hợp tác,  nhanh  gói  mấy trăm cái bánh ú thịt, còn gói trăm cái bánh ú ngọt và bánh ú đậu, để phân biệt, bánh ú thịt dùng dây đỏ, bánh ú mứt táo dùng dây ngũ sắc, bánh ú đậu dùng dây trắng.
Bà cụ Đường nấu một nồi to, mùi thơm thanh dịu của lá dong bay ,  một vài thôn dân ăn cơm ở bên ngoài đều ngửi thấy.
“Nhà ai gói bánh ú sớm như ?”
“Chắc chắn là nhà thím hai, thơm thật, ngày mai  cũng cân chút thịt gói.”
“ cũng  gói, năm nay gói nhiều bánh ú thịt một chút để tặng.”
Giọng điệu  chuyện của các thôn dân bây giờ   khác so với một tháng ,  hào phóng hơn  nhiều, cũng  còn ngưỡng mộ đố kỵ nhà họ Đường ngày ngày ăn thịt nữa, bởi vì họ cũng ăn nổi.
Nấu bánh ú cần mấy tiếng, Đường Niệm Niệm bảo bà cụ Đường  ngủ, cô và Thẩm Kiêu cùng  canh.
Còn  Đường Cửu Cân, cô bé thèm  chết, để ăn bánh ú, cô bé cố tình ăn ít  một bát cơm tối.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chín giờ rưỡi tối, cuối cùng cũng nấu xong.
Đường Niệm Niệm vớt mấy cái bánh ú thịt , lược qua nước lạnh, bóc lá dong , lộ  bánh ú màu nâu, nước dầu của thịt ba chỉ ứa , trộn lẫn với nước tương, thấm đẫm gạo nếp.