Chu Hồng Xương trông giống như trúng độc, loại chuyện phiền phức  họ   dính tới,    dễ mất mạng.
Người  đầu Chư Thành còn đang do dự, viện trưởng nháy mắt với ông , hai   một góc  chuyện.
“Lão lãnh đạo giống như trúng độc, ngài nghĩ xem,  dám hạ độc lão lãnh đạo là  chúng  chọc nổi ?” Viện trưởng thành tâm thành ý .
Sắc mặt   đầu biến đổi, thấp giọng hỏi: “Ông chắc chắn?”
“Chắc bảy tám phần.”
Thực  viện trưởng chỉ nắm chắc năm phần, nhưng ông  thật sự   quản chuyện , dứt khoát  nghiêm trọng hơn một chút.
Sắc mặt của   đầu vô cùng khó coi, ông  còn nghĩ sâu xa hơn viện trưởng,   thể là tranh chấp phe phái, Chư Thành xa thủ đô như thế, ông   cần  dây .
Thế là ông  kiến nghị đưa Chu Hồng Xương tới thủ đô, nhưng ông   giống như   là vì nghĩ cho lão lãnh đạo.
“Trình độ chữa trị của Chư Thành  hạn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của lão lãnh đạo, lão lãnh đạo là trụ cột vững vàng,  thể xảy  chút vấn đề gì,  thật sự mong    giường là ,  bệnh  lão lãnh đạo…”
Người  đầu nước mắt lưng tròng, chân tình thật ý,  đến mức khiến mấy cấp  cảm động, cảm thấy ông  trung thành, là một đồng chí .
Họ cũng lo lắng ở Chư Thành sẽ ảnh hưởng bệnh tình của Chu Hồng Xương, liền đồng ý về thủ đô, còn đặc biệt nhờ quân khu cử trực thăng, trực tiếp bay về thủ đô.
Như , Chu Hồng Xương hôn mê  cưỡng chế đưa về thủ đô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cục trưởng Quan   tin  , vui vẻ hút ba điếu thuốc, gọi Ngụy Chương Trình tới,  híp mắt : “Lãnh đạo Chu về thủ đô , chỗ Đường Niệm Niệm tạm thời gác ,   điều tra vụ án khác .”
“Sao  đột nhiên  về?”
Ngụy Chương Trình cảm thấy kỳ lạ, hôm qua Chu Hồng Xương còn  ăn luôn Đường Niệm Niệm, mới qua một đêm, thế mà  buông tay ?
“Lãnh đạo Chu  bệnh, hôn mê bất tỉnh, về thủ đô chữa bệnh .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-464.html.]
Cục trưởng Quan thở dài, biểu cảm bi thương : “Lãnh đạo Chu ngày kiếm bạc tỷ, lao lực quá độ, ông  quá mệt .”
“ , lãnh đạo Chu đúng là một tấm gương cho chúng  học hỏi!”
Ngụy Chương Trình cũng bi thương phụ họa một câu, hai  trao đổi ánh mắt,  sến sẩm rùng .
“Mấy vụ án tích trữ đó, mau chóng điều tra !”
Cục trưởng Quan xua tay, bảo   mau chóng   việc.
Sau khi về văn phòng của , Ngụy Chương Trình liền cưỡi xe  ngoài,  là  tra án, thực  là gọi điện thoại.
Anh   gọi trong cơ quan, sợ  tai mắt, tìm một trạm điện thoại, vẫn là đại đội trưởng  máy,   là tìm Thẩm Kiêu, liền bảo   năm phút nữa hãy gọi .
Buổi sáng Thẩm Kiêu dậy liền tới nhà họ Đường, đại đội trưởng chạy  tìm ,   ông  rút kinh nghiệm, lúc  sân cố tình   mạnh chân, còn gọi to: “Tiểu Niệm, bảo Tiểu Thẩm   điện thoại!”
“Tới đây!”
Thẩm Kiêu  .
Đại đội trưởng cố ý  Đường Niệm Niệm phía   mấy cái, quần áo chỉnh tề, tóc cũng  rối, xem   nãy hai     chuyện .
“Bác ba, ăn bánh ú.”
Đường Niệm Niệm đưa cho đại đội trưởng một cái bánh ú thịt, buổi sáng  hấp , còn nóng.
Đại đội trưởng cũng  khách sáo, bóc  ăn.
Thẩm Kiêu tới văn phòng ủy ban thôn  điện thoại, chẳng mấy chốc  về, cùng Đường Niệm Niệm về phòng,  mới : “Chu Hồng Xương hôn mê bất tỉnh,  về thủ đô .”
Đường Niệm Niệm  lạnh, trào phúng : “Nhà họ Chu  gượng  tới cuối năm.”
Chu Hồng Xương cùng lắm chống đỡ thêm nửa năm nữa, hai đứa con trai đó của ông  đều là phế vật, ông già  ngã xuống, vận mệnh nhà họ Chu cũng tận.