Ngày hôm , Đường Niệm Niệm mang mấy chục cái bánh ú, cùng Thẩm Kiêu thành phố.
Trước tiên đến nhà máy Hồng Tinh tìm xưởng trưởng Vũ, biếu bánh ú cho ông .
“Có Tiền Nguyên Nguyên bảo cháu sửa thiết nhập khẩu của nhà máy động cơ nước ? Tên họ Tiền cũng quá lỗ mãng , Tiểu Đường cháu đừng đồng ý ngay, cho dù cháu thể sửa , cũng thể quá chắc chắn, chỉ thử thôi, bên phía Thượng Hải phức tạp, cháu sửa thiết , nhiều ý kiến, chắc chắn sẽ gây trở ngại cho cháu!”
Xưởng trưởng Vũ sớm chuyện , nhưng ông để Đường Niệm Niệm sửa.
Không sợ Đường Niệm Niệm tới Thượng Hải phát triển, mà là lo lắng mang tới phiền phức cho cô.
Chư Thành là một huyện thành nhỏ, tính kỹ cũng chỉ ông và Tiền Nguyên Nguyên đấu, đấu ngô khoai, Thượng Hải thì khác, tàng long ngọa hổ, rồng cá lẫn lộn, và quỷ đều , một cô gái nông thôn như Đường Niệm Niệm, bối cảnh chỗ dựa, chút nền tảng, đến Thượng Hải cướp một chén canh, vả mặt một , đây chính là gây thù chuốc oán!
Xưởng trưởng Vũ lo lắng Đường Niệm Niệm đấu những đó, rước họa .
“Cháu sợ!”
Đường Niệm Niệm với ngữ khí thản nhiên, cô sẽ gây thù với một .
.
Cô sẽ dùng nắm đ.ấ.m dạy dỗ những điều đó.
“Cháu đó, vẫn còn quá trẻ, tóm cháu tới Thượng Hải kín tiếng khiêm tốn một chút, chuyện gì cứ đẩy hết lên đầu họ Tiền đó, hỏi cháu gì, cháu cũng .”
Xưởng trưởng Vũ lắc đầu, cảm thấy Đường Niệm Niệm là tuổi trẻ sung sức, trời cao đất dày, trẻ mà, bình thường.
Ông cũng từng như khi còn trẻ, thể hiểu suy nghĩ của Đường Niệm Niệm.
“Vâng!”
Đường Niệm Niệm đáp, vốn dĩ cô lười xã giao, chắc chắn để xưởng trưởng Tiền ứng phó.
Rời khỏi nhà máy Hồng Tinh, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu cùng tới nhà máy Tiền Tiến, xưởng trưởng Tiền đợi sẵn.
“Đây!”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-467.html.]
Đường Niệm Niệm đưa hai mươi cái bánh ú tới, bánh ú thịt và bánh ú ngọt mỗi loại mười cái, giống như xưởng trưởng Vũ.
“Sớm như gói bánh ú , chú ăn một cái.”
Xưởng trưởng Tiền thích ăn bánh ú thịt, bóc một cái ăn ngay tại chỗ, vô cùng ngon miệng.
“Ngon, mùi vị đồ ăn nhà cháu đều ngon, thôi, bây giờ chúng xuất phát!”
Xưởng trưởng Tiền ăn hai cái bánh ú thịt, khen ngớt lời, ông rửa tay, mang cặp công văn liền .
Đường Niệm Niệm cũng khách sáo với ông , ba lái hai chiếc xe, xưởng trưởng Tiền lái chiếc xe cũ của nhà máy Tiền Tiến, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu một chiếc.
Cô giới thiệu Thẩm Kiêu: “Người yêu cháu, Thẩm Kiêu.”
“Chào chào , là Tiền Nguyên Nguyên!”
Xưởng trưởng Tiền chủ động chìa tay , tươi rói, mắt ông bén, Thẩm Kiêu bình thường, sĩ quan bình thường tư cách phát xe riêng.
Hơn nữa với bản lĩnh của Đường Niệm Niệm, đàn ông bình thường chắc chắn lọt nổi mắt cô.
“Chào chú.”
Thẩm Kiêu gật đầu.
Từ Chư Thành tới Thượng Hải, nếu đường cao tốc lái xe ba bốn tiếng là thể tới, nhưng bây giờ đường cao tốc, tình trạng đường xá cũng , lái năm sáu tiếng, còn cực kỳ xóc nảy.
Hai giờ rưỡi chiều, cuối cùng cũng tới Thượng Hải.
Đường Niệm Niệm vội vã nhảy xuống xe, cô say xe, nhưng m.ô.n.g chịu nổi nữa, xương sắp rệu rã .
“Chú một tiếng với bảo vệ.”
Xưởng trưởng Tiền một tay đỡ lưng, chạy tới phòng truyền đạt.
“Đồng chí, hút điếu thuốc, là Tiền Nguyên Nguyên, xưởng trưởng nhà máy Tiền Tiến ở Chư Thành, hẹn với bộ trưởng Ngưu các …”
Xưởng trưởng Tiền rút một điếu thuốc Mẫu Đơn, nhét ô cửa sổ nhỏ, tươi .