“Đây là chìa khóa của kho báu nhà họ Phó, bản đồ ở chỗ Tiểu Kiêu, các cháu nhận !”
Phó Thanh Hàn nhét chìa khóa  trong tay Đường Niệm Niệm, ông   hờ hững với vật chất, cũng  định kết hôn,  tài sản  cho Tiểu Kiêu và Niệm Niệm là thích hợp nhất.
“Cậu, cháu cất giúp , đợi  khi tìm thấy của cải sẽ đưa cho !”
Đường Niệm Niệm   nhận, của cải nhà họ Đường  đủ cho cô tiêu mấy chục đời .
“Cậu  cần, lương còn  tiêu hết, các cháu cứ nhận !”
Phó Thanh Hàn  từ chối, ông    dục vọng gì với tiền tài, chỉ  yêu cầu cao ở mảng ăn mặc.
 một bộ đồ chất liệu , ông   thể mặc mười mấy năm, ăn cũng  ít, một tháng lương hơn trăm tệ của ông  gần như  tiêu hết.
Đường Niệm Niệm cũng  tranh với ông , dù  thì  khi tìm  của cải, cô sẽ trả cho Phó Thanh Hàn.
Cho dù bản  Phó Thanh Hàn   lấy,   ông  vẫn còn  vợ con, đề phòng nảy sinh hiềm khích.
Dù  thì Phó Thanh Hàn là   duy nhất của Thẩm Kiêu, cô  coi trọng phần tình  ,   vì tiền tài mà mất.
“Kỹ sư Phó,  điện thoại, thủ đô gọi tới.”
Dưới lầu   gọi lớn.
“Tới đây!”
Phó Thanh Hàn  vọng xuống lầu,  với Thẩm Kiêu: “Có lẽ là chuyện cháu nhờ  điều tra  hồi âm .”
Ba  cùng xuống lầu, Phó Thanh Hàn tới văn phòng  điện thoại.
Qua mấy phút, Phó Thanh Hàn chạy , biểu cảm  phẫn nộ.
“Chuyện của nhà họ Liễu   manh mối , chú ruột của Liễu Kháng Nhật từng  hán gian, giúp bọn Nhật g.i.ế.c hại  ít lão bách tính vô tội và nhân sĩ kháng Nhật, tuy gia đình Liễu Kháng Nhật  lộ liễu  hán gian, nhưng cũng âm thầm   ít chuyện cho bọn Nhật!”
Đường Niệm Niệm đen mặt, cô đoán  thành phần nhà họ Liễu khả nghi, cũng chỉ cảm thấy  thể nhà họ Liễu là nhà tư bản, nhưng  ngờ  là chó săn, hán gian.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chó của Nhật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-479.html.]
Chịu ảnh hưởng của ông cụ Đường Thanh Sơn, cô hận nhất là lũ hán gian bán nước, cha con Liễu Kháng Nhật c.h.ế.t  oan chút nào!
“Tiểu Kiêu, cháu định  thế nào?” Phó Thanh Hàn hỏi.
“Tố cáo họ!”
Thẩm Kiêu  chút do dự,  cần nhẹ tay với lũ hán gian bán nước.
“Đoán chừng nhà họ Chu sẽ  tay, cháu cẩn thận một chút!” Phó Thanh Hàn  lo lắng.
Dạo  nhà họ Liễu bắt tay với nhà họ Chu ,   khó đối phó.
“Không sợ, nhà họ Chu sắp xong đời !” Đường Niệm Niệm lạnh giọng .
Ông già Chu  uống  đặc biệt của cô,  gượng nổi tới năm , ông già  c.h.ế.t , đám phế vật nhà họ Chu đó  một ai trụ nổi.
Phó Thanh Hàn   nhà họ Chu sắp vong liền yên tâm, chuẩn     việc.
Thẩm Kiêu lấy  một lọ thuốc viên, là thuốc điều chế từ nước linh tuyền, bảo Phó Thanh Hàn uống hằng ngày.
“Tiểu Kiêu, thuốc  do thần y nào điều chế , hiệu quả thật  tồi, dạo   cảm thấy tinh lực  lên  ít, đầu óc cũng tỉnh táo.” Phó Thanh Hàn khen  ngớt thuốc viên .
Ông   khám vô  bác sĩ, trung tây y đều , nhưng đều  hiệu quả, chỉ   thuốc viên   hiệu quả rõ rệt, ông  cảm nhận rõ cơ thể khỏe lên  ít,   phát bệnh cũng giảm   nhiều.
“Thần y ẩn cư  nông thôn,    quấy rầy,  uống hết cháu   lấy thêm.”
Thẩm Kiêu tùy tiện bịa cái cớ cho qua.
Phó Thanh Hàn   văn phòng  việc, Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm thì về Thượng Hải.
“Trong trang viên còn   nhiều hạt cà phê,  về  tặng cho !”
Trên đường về, Đường Niệm Niệm nhắc tới cà phê, còn định trồng vài cây trong  gian, còn  trồng cây ca cao,   sô cô la và cà phê đều  thể dùng thỏa thích.
“Được!”
Thẩm Kiêu gật đầu.
Họ   về nhà nghỉ mà về quân khu, đầu tiên tới nhà nghỉ quân khu sắp xếp phòng ,  đó  gặp Minh Chấn Hưng.