Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm cùng  xuất hiện ở quân khu, dọc đường khiến vô   cả kinh,   đều  đến ngơ ngác.
Tảng băng ngàn năm Thẩm Kiêu thế mà    yêu ?
Còn là  yêu  như , thiên lý ở ?
Hôm nay, đàn ông trong quân khu ngưỡng mộ đố kỵ, phụ nữ thì đau lòng mất mát, đây  định sẵn là một ngày  thái bình.
Đường Niệm Niệm vô cùng bình thản với những ánh mắt kinh ngạc , biểu hiện phóng khoáng,  nhanh họ  tới phòng  việc của Minh Chấn Hưng.
“Báo cáo!”
Thẩm Kiêu gõ cửa.
“Vào !” Trong phòng truyền  giọng  bộc trực, Thẩm Kiêu đẩy cửa , Đường Niệm Niệm theo .
“Cậu chịu về  ? Vừa   một nhiệm vụ…”
Mới đầu Minh Chấn Hưng   thấy Đường Niệm Niệm,  chuyện với Thẩm Kiêu giống như bình thường,   một nửa mới  thấy Đường Niệm Niệm xinh , giật b.ắ.n .
Đậu má!
Chẳng trách thằng nhóc thối   thích con gái ông , thì  là tìm  một tiên nữ !
“Chú Minh,  yêu , Đường Niệm Niệm.” Thẩm Kiêu giới thiệu.
“Chào chú Minh!”
Đường Niệm Niệm chủ động chào.
“Chào cháu chào cháu,  !”
Minh Chấn Hưng  luống cuống tay chân, lúc thì   pha , lúc  cảm thấy nên lấy điểm tâm, con gái đều thích ăn điểm tâm mà, trong đầu   nhiều ý nghĩ, nhưng tay chân chỉ  hai cái.
 ông   bối rối quá lâu, bởi vì trong phòng  việc của ông  vốn   điểm tâm,một  đàn ông chỉ thích hút thuốc uống rượu như ông ,   hứng thú với đồ ngọt.
“Tiểu Đường uống , chỗ chú cũng   gì ngon.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-480.html.]
Minh Chấn Hưng  khó xử, cảm thấy đón tiếp   chu đáo.
“Cháu cũng  thích ăn đồ ngọt,   là .”
Đường Niệm Niệm , cầm ly  lên uống, cô  ấn tượng   với Minh Chấn Hưng, bởi vì  Thẩm Kiêu , trong mấy năm ở quân khu Thượng Hải, Minh Chấn Hưng cực kỳ chiếu cố , còn  hơn  cha cặn bã đó của Thẩm Kiêu nhiều.
“Chú Minh, bức tranh chữ  tường là do chú  ?”
Đường Niệm Niệm chỉ một bức thư pháp treo  tường đối diện, Minh Chấn Hưng vô thức  đầu, cô lập tức búng  vài giọt linh tuyền  trong ly  của Minh Chấn Hưng.
“Ha ha,  khác tặng đó, chú     chữ  như .”
Minh Chấn Hưng  ha ha, một  đàn ông thô kệch như ông , chữ   miễn cưỡng  thể  .
“Tiểu Đường và Thẩm Kiêu quen  từ nhỏ?”
Minh Chấn Hưng   hứng thú với chuyện lúc nhỏ của Thẩm Kiêu,  dò la  ít chuyện của Đường Thôn, Đường Niệm Niệm cũng trả lời đơn giản,   chuyện  uống , chẳng mấy chốc, Minh Chấn Hưng  uống xong một ly .
“Ể,  hôm nay   ngon như thế.”
Minh Chấn Hưng lẩm bẩm, trong nước   vị cam ngọt đặc biệt, uống từng hớp  từng hớp, căn bản  dừng  .
“Cháu cũng cảm thấy  ngon,  thể là do nước ở Thượng Hải ngon.”
Đường Niệm Niệm , nâng ly  lên uống một ngụm lớn.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chắc .”
Minh Chấn Hưng cũng  nghĩ nhiều,  rót cho  một ly, đợi  khi  nguội, ông   uống một ngụm lớn, nhưng  cảm thấy  ngọt bằng ly  nãy.
Đại khái là do lá ,  về ông  hỏi vợ thử, lá   mua ở ,   chỉ mua loại  thôi.
“Dạo  nhà họ Chu   thái bình lắm, hai đứa cháu trai chết, sức khỏe của ông cụ Chu cũng   .” Minh Chấn Hưng nhắc tới nhà họ Chu, ánh mắt  Thẩm Kiêu   sâu xa.
Chu Tư Minh đến Chư Thành khảo sát,   mấy ngày  xảy  chuyện bỏ mạng,   là  chọc giận ông trời, sét đánh sập sơn động,  thiếu gia và  tớ đều c.h.ế.t hết trong động.
Minh Chấn Hưng  tin lý do sét đánh, ông  luôn cảm thấy  liên quan tới thằng nhóc Thẩm Kiêu , nhưng khi Chu Tư Minh xảy  chuyện, Thẩm Kiêu đang chấp hành nhiệm vụ,  lẽ   thời gian hành sự .
 cũng  chắc, cái mà thằng nhóc  biểu hiện  chắc chắn   bản lĩnh thật của , Minh Chấn Hưng luôn hoài nghi khi Thẩm Kiêu chấp hành nhiệm vụ,   thể hiện hết  lực, vẫn còn giấu nghề.