“Nhà   bừa bộn!”
Người đàn ông  tới  một cánh cổng sắt của căn nhà lầu ba tầng  vườn hoa, xuyên qua hàng rào cửa sắt,  thể  thấy vườn hoa cỏ mọc um tùm bên trong,  một  cỏ dại thậm chí còn cao hơn Cửu Cân,  mái nhà và tường đỏ của căn nhà ba tầng cũng mọc đầy thường xuân.
Cảnh tượng khá hoang vu.
Trông   chút   nào.
Người đàn ông đẩy cửa sắt , biểu cảm  ngượng ngập,  nhỏ: “Đi theo , ở đây  đường!”
Anh   phía  dẫn đường, quả nhiên trong mớ cỏ dại chen chúc, quả thực  một con đường nhỏ, cho dù  kỹ tìm cũng  khó tìm .
Băng qua vườn hoa um tùm cỏ dại, tới cánh cửa lớn của căn nhà,  đàn ông móc chìa khóa  mở, đẩy mở cửa lớn, là một đại sảnh trống , ngoài hai cái ghế hỏng chân,   bất cứ món gia cụ nào khác.
Sàn nhà rải rác ván gỗ, còn  đèn chùm thủy tinh hoa lệ  trần nhà, đều tuyên cáo sự đường hoàng hoa lệ  đây của căn nhà kiểu Tây .
“Trước đây bày biện  nhiều gia cụ, ở đây còn  một chiếc đàn piano, đều  họ lấy  !”
Giọng điệu của  đàn ông bình thản, nhưng  ẩn chứa chua chát, đây là nhà   sống lúc nhỏ, là hồi ức thời thơ ấu, thời niên thiếu và thời thanh xuân của  , còn  thời gian ấm áp tươi  cùng cha , đều từng xảy  trong căn nhà .
Bây giờ  biến thành nhà hoang, đàn piano  yêu thích, gia cụ do cha tỉ mỉ đặt , đều mất hết.
Cha  cũng  còn nữa.
Trong nhà chỉ còn   , lay lắt qua ngày.
Vân Mộng Hạ Vũ
“ tên Đỗ Nhất Luân, cảm ơn hai   cứu !”
Đỗ Nhất Luân giới thiệu tên của , còn gập , trịnh trọng cảm ơn.
Ba ngày nay    ăn gì , đói tới chóng mặt hoa mắt, ngoài cỏ dại, trong nhà   chút thức ăn nào, bất đắc dĩ,     ngoài ăn xin, nhưng  ba con hẻm,     thể mặt dày nổi, khó mà mở miệng xin đồ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-485.html.]
Tuy nhà họ Đỗ   gia đình giàu , nhưng   cũng ăn sung mặc sướng từ nhỏ,  từng sống ngày tháng đói khát, càng  ngờ sẽ  một ngày,   sẽ vì một chút thức ăn mà  ngoài ăn xin.
Cuối cùng   cũng  thể mở miệng xin ăn, thậm chí bởi vì tụt đường huyết mà ngất xỉu,  khi hôn mê,   còn nghĩ cứ c.h.ế.t như thế  cũng ,    thể đoàn tụ với cha .
Sống thật sự quá mệt mỏi!
      ngờ,     tay cứu một kẻ  theo chủ nghĩa tư bản như  .
Đỗ Nhất Luân giãy giụa nhiều năm trong vực sâu tăm tối, cuối cùng cũng cảm nhận  sự ấm áp và ánh nắng của nhân gian,     c.h.ế.t nữa.
Anh   cố gắng sống, bởi vì   từng hứa với cha , bất kể khó khăn gian khổ cỡ nào, đều  cố gắng sống sót, đến bờ bên  tìm bác cả.
“Đỗ Nhất Luân? Đỗ trong Đỗ Mục, Nhất trong nhất nhị, Luân trong luân lý?”
Ánh mắt Đường Niệm Niệm kinh ngạc, hỏi  chi tiết.
“ .”
Đỗ Nhất Luân gật đầu.
Đường Niệm Niệm  tay của  , thon dài trắng nõn, một đôi tay vô cùng xinh ,  một cái là  là một nghệ thuật gia.
Kiếp , Đỗ Nhất Luân là họa sĩ nổi tiếng quốc tế, còn là tác giả của đầu sách bán chạy.
Cô còn  Đỗ Nhất Luân độc  cả đời, bởi vì sức khỏe    , năm đó khi lén lút sang bờ bên ,  cảnh sát đường thủy phát hiện, trúng một viên đạn, suýt chút mất mạng.
May mà   may mắn,  ngư dân của Hương Giang cứu, nhưng sức khỏe cũng tổn hại nghiêm trọng, khiến cho    tới sáu mươi tuổi  qua đời.
Sau khi Đỗ Nhất Luân qua đời, tác phẩm của   lên như diều gặp gió, thậm chí  một bức còn đấu giá tận mấy nghìn vạn trong hội đấu giá.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm nóng rực lên,  đàn ông sa sút chán nản  mắt  là máy in tiền hình !
Đỗ Nhất Luân  cô  tới gò bó bất an, tay chân   đặt nơi nào, lẽ nào     gì sai khiến ân nhân tức giận?