“Tám nghìn, bây giờ   thủ tục?”
Đường Niệm Niệm ngắt lời  ,  tám nghìn là tám nghìn, cô  thiếu tiền.
Hơn nữa cô còn  đầu tư  máy in tiền .
Đỗ Nhất Luân  dám lên tiếng, cô gái xinh   hung dữ quá,   luôn cảm thấy một giây  cô gái  sẽ tung nắm đ.ấ.m .
“Được, tới lúc đó hai   là   ở quê , nhà  là  sang tên cho hai  là .”
Đỗ Nhất Luân đồng ý,    tính toán xong , lấy tám nghìn   sang bờ bên  tìm bác cả, hơn nửa năm  gửi tiền tới,   lo lắng bác cả xảy  chuyện.
Ba  đến ban quản lý nhà đất,  đường, Đường Niệm Niệm mua mấy cái bánh bao thịt, cho Đỗ Nhất Luân ăn, nếu  e là máy in tiền    tụt đường huyết.
Thủ tục ở ban quản lý nhà đất  rườm rà,  nhanh   xong sang tên, tên chủ nhà biến thành Đường Niệm Niệm.
Sau khi   căn nhà, Đường Niệm Niệm lấy  tám xấp tiền từ trong túi, bày ngay ngắn  sàn.
Đỗ Nhất Luân  hoảng hốt,    từng thấy nhiều tiền như , bây giờ    kinh hỉ, ngược  sợ hãi.
Tiền nhiều dễ rước họa!
“Người  tên Mã Tam Nhi,    một chiếc thuyền,  thể tới bờ bên , thu phí đắt hơn  khác, nhưng    thể đảm bảo an  tới nơi,   thể  tìm  .”
Thẩm Kiêu đưa tới một tờ giấy nhỏ, bên  là cách tìm Mã Tam.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mã Tam là một tên lưu manh  quen  khi chấp hành nhiệm vụ,  Bằng Thành,  một chiếc thuyền cá, những năm nay  chở  ít  , về cơ bản  xảy  sai sót gì.
Thẩm Kiêu từng cứu mạng của Mã Tam, chỉ cần Đỗ Nhất Luân   tên của , Mã Tam chắc chắn sẽ dốc hết sức.
Đỗ Nhất Luân biến sắc, nét mặt  đổi liên tục,  hai       sang bờ bên ?
Liệu   tố cáo   ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-488.html.]
“Căn nhà    thể tiếp tục ở,  tới bờ bên  , tìm giúp  hai .”
Đương nhiên Đường Niệm Niệm   khi  mà giúp  , cô  tìm  cha  ruột.
Kiếp , cha  ruột của cô cũng  Liễu Tịnh Lan và nhà họ Chu hại chết, kiếp  cô  tìm  cha  .
Đỗ Nhất Luân lập tức an tâm,  sức gật đầu: “Cô gái cứ ,  chắc chắn sẽ dốc hết  lực  tìm.”
“Đường Cảnh Lâm và Mục Anh Liên,  Thượng Hải, họ là vợ chồng, bốn năm mươi tuổi, họ  hai đứa con trai, đứa lớn 22, đứa nhỏ 20,  lẽ là mở công ty mậu dịch.”
Đường Niệm Niệm  tình hình của cha , chỉ đáng tiếc trong tay cô   hình của cha , chỉ  thể  đại khái.
“Có  là nhà họ Đường mở nhà máy in nhuộm ?” Đỗ Nhất Luân hỏi.
“.”
Đường Niệm Niệm gật đầu,  đây quả thực nhà cô mở nhà máy in nhuộm,  đó còn mở ngân hàng.
Đỗ Nhất Luân miên man, năm đó nhà họ Đường  tầm thường,  thể xếp  top mười ở Thượng Hải, cô gái xinh   mặt  chắc chắn  quan hệ với nhà họ Đường.
“Sau khi  gặp  vợ chồng Đường Cảnh Lâm, nên  gì với họ?” Đỗ Nhất Luân hỏi.
“Bảo họ nghĩ cách tham gia hội quảng giao tháng mười nửa cuối năm, cứ  Đường Niệm Niệm ở đó đợi họ.” Đường Niệm Niệm trả lời.
Cô  nghĩ , cô  thể  qua đó tìm , dựa   thủ của cô,  lẽ  thể tới an .
 bây giờ cô   tới Hương Giang,  xử lý xong nhà họ Chu, nhà họ Thẩm và nhà họ Phó, cô mới  thể an tâm  xa.
Mà cơ hội duy nhất vợ chồng Đường Cảnh Lâm  thể tới chính là hội quảng giao một năm hai .
Bây giờ tuy hai bờ  cắt đứt qua , nhưng hội quảng giao mỗi năm, thương khách nước ngoài đều sẽ tới giao dịch, Đường Cảnh Lâm mở công ty mậu dịch, chỉ cần ông tranh thủ, chắc chắn  thể lấy  giấy mời.
Cô cũng sẽ nghĩ cách lấy  suất tham gia hội quảng giao nửa cuối năm, tranh thủ gặp mặt cha .