Mấy chục đôi mắt mong ngóng  Đường Niệm Niệm, tha thiết  kích động, giống như  đại đoàn kết , lúc , ở trong lòng họ, Đường Niệm Niệm  địa vị ngang ngửa đại đoàn kết.
“Mở nhà máy  , cháu phụ trách chỉ đạo sản xuất và bán, nhưng cháu   bốn phần trong nhà máy!”
Đường Niệm Niệm thẳng thắn , cô    công, nhà máy hàng mỹ nghệ cô  cần bỏ vốn, đây chính là một mối  ăn  vốn, nhưng cô là nhà thiết kế, còn  phụ trách tiêu thụ, bốn phần là cái cô xứng đáng .
“Nên mà, chỉ cần mở  nhà máy, Tiểu Niệm là công thần lớn nhất!”
“, thứ  ở nhà cũng  thể , cha  ,   ông   còn   ăn    nữa!”
“Tiểu Niệm, cháu quyết định, nhà máy  khi nào  thể mở?”
Các thôn dân  hề quan tâm việc Đường Niệm Niệm chiếm mấy phần, họ chỉ  kiếm lương, cải thiện cuộc sống trong nhà.
Hơn nữa họ  rõ, nếu   Đường Niệm Niệm, nhà máy hàng mỹ nghệ  chỉ là một cái vỏ rỗng, họ  , nhưng bán cho ai?
Đường Niệm Niệm  mối quan hệ,  nhiều hiểu rộng, còn quen  nhiều  tài giỏi như thế, bốn phần cổ phần  là cô dựa  bản lĩnh kiếm ,  cần  ngưỡng mộ đố kỵ.
Đại đội trưởng    yên  nữa, bây giờ  bay tới công xã  đơn xin.
“Bác ba, bác  với lãnh đạo công xã, cháu  thể lấy  suất tham gia hội quảng giao!”
Đường Niệm Niệm gọi đại đội trưởng đang nóng lòng  đến công xã , chỉ cho ông  một chiêu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hễ cán bộ công xã  đầu óc thì đều sẽ đồng ý mở nhà máy.
“Hội quảng giao là gì?”
Đại đội trưởng  mơ hồ, ông   từng  qua.
“Chính là hội chợ, tổ chức ở Dương Thành,  Tây đều sẽ tới mua đồ.”
Đường Kiến Thụ dùng cách giải thích đơn giản dễ hiểu, hội chợ là phong tục của Chư Thành, mỗi năm  tháng hai sinh nhật Quan Âm Bồ Tát, hương trấn đều sẽ tổ chức hội chợ, đồ ăn, đồ dùng, đồ chơi cái gì cũng , vô cùng náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-496.html.]
Đại đội trưởng  hiểu ngay, hăng hái về nhà cưỡi xe .
Đường Niệm Niệm  Đường Kiến Thụ kéo sang một bên, hỏi nhỏ: “Em thật sự  thể lấy  suất tham gia hội quảng giao?”
Suất tham gia hội quảng giao hàng năm đều   hạn, bình thường đều cho nhà máy lớn, sẽ  cho doanh nghiệp cấp thôn, Đường Kiến Thụ thật sự   tự tin.
“Em từng  khoác khi nào ?”
Đường Niệm Niệm trợn mắt, suất tham gia hội quảng giao quả thực  hạn, nhưng   nghĩa  kiếm , nếu thực sự  , cô  thể xin ké chỗ trưng bày của nhà máy động cơ  nước.
Mỗi năm nhà máy động cơ  nước đều sẽ  tham gia hội quảng giao, chỗ trưng bày  lớn, cô chỉ ké một góc nhỏ, cùng lắm lấy kỹ thuật tiên tiến trao đổi!
“Con bé  giỏi thật!”
Đường Kiến Thụ  he he,  nhịn  đưa tay bóp má cô, còn dùng sức  nhỏ, là việc hồi nhỏ   thích  nhất.
“Bốp!”
Đường Niệm Niệm đánh một cái, còn trợn mắt, bà cụ Đường bóp má cô, cô  thể đánh , Đường Kiến Thụ thì cô  lưu tình.
Trên tay Đường Kiến Thụ lập tức xuất hiện một dấu đỏ, đau tới mức   nhe răng.
“Em cầm tinh hổ !”
Đường Kiến Thụ  sức thổi thổi, đau c.h.ế.t   .
Đường Niệm Niệm hừ một tiếng, lười quan tâm  ,   nhà lấy ít măng khô và cải khô, còn  thỏ rừng treo gió, nhét cho tài xế Tiểu Tiền.
Tài xế Tiểu Tiền dĩ nhiên  cảm ơn rối rít, vui vẻ  về thành phố, bây giờ nhiệm vụ ông  thích nhất chính là đưa sư phụ Tiểu Đường về thôn, mỗi  đều sẽ  về tay .
Đường Niệm Niệm ngáp một cái, buồn ngủ , chuẩn  về phòng ngủ.
“Tiểu Niệm, nhà máy hàng mỹ nghệ đó của cháu, ngọc trai và vỏ sò  ?”
Tuyên Trân Châu gọi cô , biểu cảm   ngại ngùng, nhưng bà  thật sự  giúp nhà  cũng  thể khá lên.