Chương Học Thành cũng hồi thần, mắt ngấn lệ, ông gì đó, nhưng cổ họng giống như mắc nghẹn, một chữ, chỉ chảy nước mắt.
Đại đội trưởng cũng kích động phát , ông chuyện của Chương Học Thành từ chỗ Tiểu Niệm, đây là nhà khoa học lợi hại, từ bỏ cuộc sống tươi ăn thịt uống sữa bò hằng ngày ở nước ngoài, về kiến thiết tổ quốc, nhưng tiểu nhân hại.
Haiz!
“Đồng chí Chương, đây là chuyện vui, chú vui, đồng chí Đặng lẽ cũng sắp !”
Đại đội trưởng cũng chuyện của Đặng Trường Thắng, là hùng đánh Nhật, cũng tiểu nhân hại.
“ vui, đang vui, cuối cùng cũng đợi , còn kịp…”
Chương Học Thành nghẹn ngào lau nước mắt, ông thật sự vui, may mà ông còn kịp đền đáp tổ quốc.
“Buổi tối tới nhà uống rượu, ngày mai tới rước, cũng thể gặp nữa , hai năm nay khinh suất với hai , buổi tối uống rượu đền tội!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại đội trưởng áy náy, hai năm nay ông chiếu cố hai mấy, một là nhát gan, hai là lòng mà sức, trong nhà lương thực dư dả.
“Đội trưởng Đường tuyệt đối đừng như , chiếu cố chúng , đời của đều sẽ quên Đường Thôn, sẽ quên của Đường Thôn!”
Nét mặt của Chương Học Thành trịnh trọng, lời ông là thật lòng.
Trong hai năm ở Đường Thôn, là lúc ông sống an nhàn bình yên nhất, đặc biệt là ơn cứu mạng của Tiểu Niệm, ông sẽ mãi mãi quên.
Đặng Trường Thắng cũng nghĩ như , ông còn một suy nghĩ, đợi khi về thành phố phục chức, thương lượng với vợ, nhận Tiểu Niệm cháu gái nuôi.
Đại đội trưởng cũng an tâm, nãy ông như thế là thăm dò một chút, dù ông thật sự chiếu cố họ mấy, chỉ sợ hai ghi thù trong lòng, bây giờ ông yên tâm .
Buổi tối, Đường Niệm Niệm cũng tới nhà đại đội trưởng ăn cơm, còn mang ít thịt, bác ba một bàn thức ăn, Chương Học Thành và Đặng Trường Thắng đều uống rượu, ngà ngà say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-500.html.]
Ăn cơm xong, Đường Niệm Niệm đưa họ về chuồng bò, nhắc tới nhà máy động cơ nước.
“Nhà máy động cơ nước? Ông tinh thông cái !”
Chương Học Thành sợ tới tỉnh rượu, loạng choạng suýt ngã, Đường Niệm Niệm đỡ ông .
“Tiểu Niệm, là ông vẫn nên ở đây chăn bò thì hơn!”
Chương Học Thành đột nhiên về nữa, động cơ nước nghề chính của ông , ông mất mặt là chuyện nhỏ, gây nên tổn thất cho quốc gia là chuyện lớn, chăn bò vẫn hơn.
“Không , cháu với bộ trưởng Ngưu , đến nhà máy động cơ nước chỉ là quá độ, cùng lắm năm sẽ cho ông về sở nghiên cứu!”
Đường Niệm Niệm cảm thấy buồn , nhưng cũng cảm động vì sự nghiêm túc và lòng trách nhiệm của nhà khoa học thế hệ , giống những chuyên gia nào đó , chẳng tích sự còn suốt ngày oang oang, hại ít.
“Vậy ông gì hết, há là lãng phí lương? Ông vẫn nên chăn bò thì hơn!”
Chương Học Thành nhíu mày, ông một kỹ sư đầu rỗng, gì cũng lấy lương cao, ông thẹn với lòng.
Đường Niệm Niệm phí tâm, hết nước miếng, mới thuyết phục ông cụ ngoan cố , đồng ý tới nhà máy động cơ nước việc.
Sáng ngày hôm , một chiếc xe ô tô tới Đường Thôn, dừng ở cổng thôn, lãnh đạo công xã và đại đội trưởng cùng cán bộ tới từ Thượng Hải núi, đón Chương Học Thành .
Khi , Chương Học Thành và Đặng Trường Thắng ôm chặt , gập với Đường Thôn, lúc mới lên xe.
Chuyện lão Chương rời gây nên sóng gió gì lớn với Đường Thôn, ở chuồng bò và trong thôn giống như hai thế giới, giờ từng qua , sống c.h.ế.t họ cũng quan tâm.
Cuối tháng bảy, nửa tháng khi lão Chương rời , một chiếc ô tô tới Đường Thôn, đón Đặng Trường Thắng .
Khi Đặng Trường Thắng , để điện thoại và địa chỉ nhà cho nhà Đường Niệm Niệm, bảo cô khi tới Thượng Hải, nhất định tìm ông .