Đường Niệm Niệm đồng ý, tháng Tám quả thực cô  tới Thượng Hải một chuyến, bộ trưởng Ngưu  hội quảng giao  bắt đầu dự trù, danh sách tham gia hội quảng giao   xác nhận  giữa tháng Chín.
Sau đó tham gia tập huấn và chỉ đạo, chủ yếu là học thuộc trích dẫn.
Hội quảng giao ở thập niên sáu mươi bảy mươi, bất kể là  mua   bán, chỉ cần là  tham gia, đều  tiến hành chỉ đạo tư tưởng ít nhất một tuần, học thuộc trích dẫn mỗi ngày, bởi vì khi  hội quảng giao,   thuộc một đoạn trích dẫn, nếu   ,  thể sẽ mất  tư cách tham gia.
Chớp mắt một cái  tới đầu tháng Tám, nhiệt độ cũng ngày càng cao, Đường Niệm Niệm thật sự    ngoài, thời tiết   thể hun cháy .
Cô chỉ  ở nhà bật quạt mỗi ngày, hưởng thụ trái cây dại do Cửu Cân mang về, tháng Tám,  núi   nhiều trái cây dại, ngon nhất là quả mọng đen và dâu tằm, mỗi ngày Cửu Cân đều sẽ mang một túi về, hiếu kính chị hai,  đó kiếm năm hào tiền công.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cửu Cân và Đường Niệm Niệm đều  hài lòng với quả dại và năm hào.
“Chị hai,   ăn cái  ?”
Trưa nay, ngoài quả mọng đen và quả mâm xôi, Cửu Cân còn mang về quả dại khác, quả thồm lồm gai màu xanh lam, còn  một loại quả màu đỏ cam  , bên ngoài   nhiều lông.
Đường Niệm Niệm cầm quả thồm lồm gai lên nhét  trong miệng,  cầm một quả đỏ cam lông lá lên, cô nhớ hình như tên kim  tử, là một loại dược liệu, quả cực kỳ ngọt, nhưng khẩu cảm  ngon, bình thường dùng để ngâm rượu, cũng là một loại dược liệu.
Đường Cửu Cân còn hái một  nho dại và sơn  dại, cùng với khúng khéng, đều là đồ ăn vặt của bọn con nít, mỗi thứ Đường Niệm Niệm đều ăn một ít, cô thích nhất vẫn là quả mọng đen và dâu tằm.
“Chị ba, cho chị ăn!”
Đường Cửu Cân hốt một nắm quả mọng đen, nhét  trong miệng Đường Lục Cân   cửa.
Nghỉ hè nên Đường Lục Cân về nhà, cô bé cũng  rảnh, mỗi ngày đều tới nhà máy vớ đóng gói vớ, nhà máy vớ bây giờ  bận rộn,  cao thủ bán hàng như Đường Mãn Đồng, mỗi ngày đều  tăng ca đêm.
Hơn nữa Đường Niệm Niệm còn tăng thêm hai mươi cái máy vớ, vị trí trong nhà máy  tăng thêm  ít,  nhiều bà cụ đều tới phụ đóng gói vớ, một ngày  thể kiếm  ba bốn hào.
Việc đóng gói vớ khá nhàn, còn  thể tám chuyện, các bác gái trong thôn cực kỳ thích  việc , cũng  cần  trong nhà máy , cầm một túi vớ về nhà,  trong sân hóng mát, năm ba  chụm ,  đóng gói  tán gẫu,   thể kiếm tiền, còn  thể trông trẻ, nhất cử lưỡng tiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-501.html.]
Đường Lục Cân  mang về nhà, cô bé tới nhà máy , hơn nữa cô bé tay chân nhanh nhẹn, một ngày  thể kiếm  bảy tám hào, học phí và tiền tài liệu học tập đều  cần lo.
“Em  nấu cơm!”
Đường Lục Cân ăn xong quả dại trong miệng, lau miệng, chuẩn  nấu cơm trưa.
“Chị hai, buổi trưa  ăn gì?”
Mỗi   khi Đường Lục Cân nấu cơm đều sẽ hỏi ý kiến của Đường Niệm Niệm, hiểu ý hơn bà cụ Đường nhiều.
“Cá hấp, ốc hấp, hấp thêm chút khoai tây ăn?”
Đường Niệm Niệm lười biếng ngáp một cái, trời nóng như ,   dễ buồn ngủ.
“Được, em hấp thêm ít đậu tương tươi.”
Đường Lục Cân ngoan ngoãn gật đầu, xách làn   vườn rau hái đậu tương, hái đậu tương  ,  vớt một bát ốc đang nuôi trong thùng cắt đuôi, động tác  nhanh  chậm,   đó.
“Lục Cân, em thật hiền huệ!”
Đường Niệm Niệm đột nhiên cảm khái một câu, Lục Cân chính là một   hiền vợ đảm,   phòng khách, xuống  nhà bếp, cũng     hời cho tên đàn ông nào?
“Chị hai, chị  gì ?”
Đường Lục Cân đỏ mặt, dỗi hờn một câu.
“Nói chuyện chính nè, em nấu thêm chút canh rau khô, chị  ngâm cơm cháy ăn.”
Đường Niệm Niệm sờ mũi, trời nóng như , nấu canh rau ăn ngon nhất.
Chua chua, cực kỳ giải nhiệt.