Nụ   gương mặt chủ nhiệm Giải nhạt , còn buồn bã hơn đôi chút, ông  gượng  đáp: “Nó  đeo  mấy cái , cảm ơn cháu.”
Đường Niệm Niệm ngẩn , kẹp tóc cũng  thể đeo ?
Chẳng lẽ sức khỏe của cô bé  ?
Trông dáng vẻ  của chủ nhiệm Giải thì hình như bệnh  ghê gớm lắm, chẳng lẽ là bệnh nan y?
Đường Niệm Niệm  dám hỏi nhiều, cô cất nửa  kẹp tóc , chủ nhiệm Giải cũng  ở  lâu, ông  mang vật mẫu  tất tả rời , còn  trong ba ngày sẽ trả cho cô.
“Chú Ngưu,   con gái của chủ nhiệm Giải sức khỏe   lắm ?” Đường Niệm Niệm tò mò hỏi.
Bộ trưởng Ngưu thở dài nặng nề, gật đầu : “Vốn sức khỏe của Tiểu Lê  , còn là chủ lực đội bóng chuyền của trường, nhưng hai năm     chuyện gì mà ăn cơm tối xong thì hôn mê, đưa đến bệnh viện thì bệnh viện  là dị ứng với trứng gà, nhưng ngày  Tiểu Lê ăn trứng gà hằng ngày đều  , bác sĩ  là vấn đề của hệ miễn dịch, bây giờ khả năng miễn dịch của Tiểu Lệ càng ngày càng kém,  nhiều thứ đều  thể ăn , cũng  thể  khỏi cửa vì dị ứng cả với  khí, quần áo mua ở bên ngoài cũng  thể mặc,  vật đều  cẩn thận, mỗi  dị ứng đều  thể cướp  cái mạng của con bé, ôi chao!”
Bộ trưởng Ngưu thật sự khó chịu  cho cô cháu gái, vốn dĩ một cô gái đầy sức sống, vóc  cao ráo, chơi bóng chuyền  lực như thế, mà bây giờ  trở nên trầm lắng uể oải, năm ngoái Tiểu Lê còn tự sát,  di thư  rằng   liên lụy tới cha , bản  cũng sống quá mệt mỏi, nên  uống thuốc ngủ, may mà  vợ của chủ nhiệm Giải phát hiện  nên  cứu .
Ôi! Bộ trưởng Ngưu  thở dài bảo: “Người   cứ mắc  loại bệnh kỳ lạ ,  khí cũng dị ứng,  đầu tiên  thấy đấy!”
“Người  dị ứng với  khí  đó, còn    dị ứng với ánh nắng và nước, dị ứng với nước mắt, dị ứng với gạo hoặc bột mì, nguyên nhân gây  dị ứng   nhiều, cháu  một  bạn học là giáo sư y khoa,   từng kể với cháu những căn bệnh !”
Lão Chương  cảm thấy kỳ lạ, lúc ở nước ngoài ông   từng thấy ,  một cách tương đối thì triệu chứng dị ứng của  nước ngoài càng hiếm hơn so với  châu Á.
Bạn học của ông   là vì do sự tiến hóa của  nước ngoài    thế nên mới  nhiều nguyên nhân gây dị ứng như thế.
“ mà quả thực bệnh dị ứng của con gái chủ nhiệm Giải  kỳ quặc,  lẽ là hệ thống miễn dịch của cô bé xảy  vấn đề ,  là tìm bác sĩ trung y chăm nom?” Lão Chương kiến nghị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-508.html.]
“Tìm , nhưng hiệu quả   lắm.” Bộ trưởng Ngưu  khổ, mấy năm nay   nhiều bác sĩ trung y giỏi,   điều xuống các cấp,  thì chết,   giam giữ, ở trong thành phố chẳng còn bao nhiêu .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lão Chương hiểu, ông  cũng  khổ.
Thật đúng là một niên đại điên cuồng, may mà ông  kiên cường vượt qua .
Lão Chương  khỏi  Đường Niệm Niệm, may mà  con bé , nếu  thì ông …  thể  thật sự c.h.ế.t ở Đường Thôn .
“Chú Ngưu, chủ nhiệm Giải  quyền quyết định suất ở hội quảng giao ?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Cháu hỏi cái   gì? Cho dù lão Giải  quyền thì ông  cũng  thể độc đoán .” Bộ trưởng Ngưu   rõ nhưng Đường Niệm Niệm  hiểu , trong lòng cô   tính toán .
Có quyền lực là , cô với chủ nhiệm Giải sẽ  giao dịch.
Giao dịch  lợi mà   hại đối với cả hai bên.
“Tiểu Đường, cho dù cháu  lấy  vị trí ở hội quảng giao thì chú  chủ cho cháu một vị trí, yên tâm !” Bộ trưởng Ngưu an ủi.
Nhà máy động cơ  nước đều  tham gia hội quảng giao hai mùa xuân thu, chút quyền  ông  vẫn .
“Cảm ơn chú Ngưu.” Đường Niệm Niệm  cảm ơn, nhưng cô vẫn   một vị trí của  trong hội.
Hơn nữa cô  tự tin  thể  .
Chỉ   cha  ruột ở Hương Giang  nhận  lời nhắn mà Đỗ Nhất Luân mang tới ?
Tính ngày thì Đỗ Nhất Luân rời khỏi Thượng Hải  hơn nửa tháng , lẽ  là đến Hương Giang  chứ?